Dương Thu Trì giơ tay tát cho Bàng quản gia một cái, khiến khóe miệng lão lưu huyết, khôi phục lại thần trí bình thường. Nhân lúc này, Dương Thu Trì bảo: "Bàng quản gia, nói cho ông biết một bí mật, món cháo tỉnh rượu đậu xanh đường phèn vừa rồi ông đưa ta không có uống. Ta nhờ Vân Nhi giúp ta cố ý gây sự sai ngươi đi lấy đường phèn, sau đó nhờ Nam Cung Hùng phát ám khí bắn rớt đèn lồng, rồi nhân lúc mọi người náo loạn, Vân nhi đã đổi chén của ta và chén của Tống đồng tri bá phụ." Dừng lại một chút, Dương Thu Trì nói với giọng đầy thâm ý: "Ta lại nhờ bá phụ đem chén đó thưởng cho ngươi. Có điều, uống chén cháo đó xong rồi sẽ có hậu quả như thế nào thì ta không biết, Bàng quản gia, ngươi biết không?" A....! Bàng quản gia kêu lên thê thảm, kinh khủng đến nỗi mặt mũi méo xệch, hoảng loạn đưa tay vào trong cổ họng móc ói, nhưng chỉ ói khan hai ba cái chẳng ra được thứ gì cả. Dương Thu Trì cười lạnh: "Ngươi làm vậy không có ích gì đâu." Bàng quản gia định đứng lên chạy ra ngoài súc ruột, nhưng bi Nam Cung Hùng đá một cái vào bụng, đau đớn quỳ sụp xuống đất, ngay sau đó bất chấp đau đớn kinh khủng chụp lấy tay Dương Thu Trì: "Cứu, cứu tôi với! Dương thiếu gia, cầu xin ngài hãy cứu, cứu tôi. Tôi không muốn chết! Xin hãy cứu tôi a!" "Cứu ngươi? Ngươi sao vậy? Ngươi nói rõ chút đi, nếu không bảo ta cứu ngươi sao được?" "Tôi thừa nhận, cái gì tôi cũng khai hết, tôi biết lão thái gia đi thỉnh cậu về để tra ra thân phận chân thật của Sơn nhi. Tôi sợ bại lộ, do đó đã hai lần hạ thuốc vào trong cháo đậu xanh đường phèn. Thứ thuốc này là thứ mà năm xưa khi tôi ngồi thuyền ra hải ngoại đã mua về, nếu dùng quá liều sẽ khiến người dùng sản sinh ảo giác khủng bố. Vốn chỉ định làm cho cậu sợ bỏ đi, không ngờ không đạt được mục đích. Lần này tôi định... định làm cho cậu sợ chết luôn! Tôi sai rồi....! Hãy cứu tôi a, thiếu gia, cứu cứu tôi, cái gì tôi cũng khai hết." Thứ thuốc này của Bàng quản gia nếu dùng ít một chút sẽ khiến tâm tình của người ta thoải mái, tạm thời quên đi thống khổ, nhưng khoái lạc và khổ đau chỉ cách nhau có một khoảng cách mong manh mà thôi, vì nếu như dùng quá liều, sẽ khiến người ta sản sinh ảo giác khủng bố, thậm chí khiến người sống sợ quá chết tươi luôn. Bàng quản gia năm xưa ngồi thuyền xuất hải, nhìn thấy thủ lĩnh của các bộ lạc nơi ấy dùng thứ thuốc này làm phương tiện xử phạt, cảm thấy rất hiếu kỳ nên mua về khá nhiều. Bàng quản gia đã từng dùng thứ thuốc này, biết đó là thứ trí huyễn dược rất lợi hại, cho dù có nhắm tịt mắt bịt chặt hai tai, vẫn nghe thấy nhìn thấy, thậm chí thấy được ma quỷ sống sờ sờ trước mắt, sự khủng bố phát sinh từ nội tâm không cách gì ngăn được. Thứ thuốc này có thể khiến người ta sợ hãi chết tươi, bởi vì trong tình huống cực kỳ khủng bố, có thể khiến tim của người co bóp cực mạnh dẫn tới đột tử. Điều này giống như chết khi bị ngộp nước vậy, đôi khi không phải vì bị ngộp thở sặc nước chết, mà là sợ quá chết trước hoặc hôn mê đi tạo điều kiện cho cái chết đến dễ dàng hơn. Chết vì ngộp nước có thể chia ra làm ngộp khô và ngộp ướt, loại thứ hai rất thường thấy, còn loại thứ nhất thì chỉ vài giây sau khi rớt vào nước là người ta đã chết rồi. Người ta không bị chết vì thiếu dưỡng khí, mà chết vì cực độ khủng bố, trong chớp mắt khiến tim ngừng đập dẫn đến tử vong. Vì thế người chết tuy chìm trong nước, nhưng phổi chỉ có một lượng nước rất ít tiến vào, thậm chí còn không có. Do đó, căn cứ vào lượng nước tiến vào khí quản, có thể phán đoán người chết là té nước chết hay chết rồi mới rơi xuống nước, dù không chính xác hoàn toàn. Ngoài ra, trí huyễn thực vật còn có thể làm cho các khí quan trong nội tạng con người, đặc biệt là gan bị tổn hại, vì thế dẫn đến trung khu hô hấp và tuần hoàn bị ức chế, dẫn đến hôn mê và đi tới tử vong. Lần đầu tiên Bàng quản gia hạ dược hơi ít, chỉ muốn làm Dương Thu Trì sợ hãi bỏ đi. Lần thứ hai nhiều hơn, nhưng dược tính vừa phát tác thì bị Dương Thu Trì nôn ra gần hết dưới sự trợ giúp của Tống Vân Nhi. Bàng quản gia thấy Dương Thu Trì không có ý li khai, nên mới hạ quyết tâm làm cho Dương Thu Trì sợ chết tại chỗ. Do đó, lần này Bàng quản gia hạ vào chén của hắn lượng thuốc rất lớn, thật không ngờ lão tự mua dây buộc mình, uống chén thuốc đó vào hết trong bụng. Vừa rồi Bàng quản gia đã bắt đầu sản sinh ảo giác. Lão nghe được trong đại sảnh có tiếng cười kỳ quái, tiếng nữ nhân thét gào thê lệ, trước sau đều có, tiếp đó nhìn thấy nữ quỷ thối rữa. Lão biết, đấy chỉ là mới bắt đầu, những lệ quỷ sau đó sẽ càng lúc càng khủng bố, cuối cùng lão sẽ bị sợ chết khiếp đi luôn. Hiện giờ dược tính vừa mới phát tác thì Bàng quản gia bị trúng mấy cước, đầu lưỡi bị cắn chảy máu, do đó thần trí tạm thời khôi phục. Lão biết, nếu như Dương Thu Trì đã biết loại thuốc này, lại uống vào những hai lần rồi mà chẳng có chuyện gì, thì nhất định sẽ có cách cứu lão. Lão muốn nhân lúc trí óc tạm thời thanh tỉnh, cầu xin Dương Thu Trì cứu mạng, còn sau khi cứu mạng xong có phán tử hình gì gì đó thì chờ sau hẵng hay. Dương Thu Trì trước hết bảo người hầu đi chuẩn bị nước muối tẩy ruột, sau đó tiếp tục hỏi: "Tam di thái có phải là ngươi giết không?" "Đúng, là do tôi giết. Tôi mua chuộc lão ngưu đầu đánh canh sớm hơn, sau khi thoát thân liền trèo tường tiến vào tiểu các lâu, dùng mê hương làm cho nha hoàn và bà vú hôn mê, khoét cửa sổ tiến vào trong, dùng dây thừng mang theo xiết cổ chết tam di thái, sau đó ngụy trang tự sát, tiếp đó chui ra dán kín cửa sổ lại, rồi bỏ đi." "Vì sao người muốn giết cô ta?" "Tôi thấy nàng ta bị khi phụ thống khổ quá, nên lấy thứ thuốc mà năm xưa đi biển mang về cho nàng ta uống. Thứ thuốc này nếu uống ít một chút sẽ khiến người ta rất dễ chịu, thật không ngờ nàng ta uống vào rồi là phát chứng cuồng dâm, cởi quần cởi áo ôm chầm không cho tôi đi, lại dùng sức kéo tôi lên giường. Lúc đó là ở trong phòng nàng ta, không có ai khác, nên tôi, tôi.... cùng nàng ta làm chuyện đó." "Khi nàng ta tỉnh khóc lóc đánh đuổi tôi đi. Tôi hy vọng nàng ta vì thế sẽ tự sát, để khỏi phải tố cáo tôi, không ngờ nàng ta không tự sát, cũng không tố cáo tôi gì cả. Chẳng bao lâu tôi biết nàng ta thụ thai, nhất định là con của tôi, nên tôi ngầm chú ý bảo hộ nàng." "Sinh hài tử xong, tôi muốn con trai tôi kế thừa toàn bộ gia sản của Dương gia, nên chuẩn bị hạ độc giết chết đại thiếu gia và lão thái gia. Tôi nhất thời u mê, đem ý nghĩ này nói cho tam di nương nghe. Nàng ta nếu như là mẹ của con trai tôi, tôi cho rằng nàng ta sẽ tán đồng, thậm chí còn cao hứng, không ngờ nàng ta nghe tôi nói tôi định hạ độc chết đại thiếu gia, liền định tố cáo tôi." Điều này thì rõ rồi, tam di thái vẫn còn có cảm tình với đại thiếu gia, không nhẫn tâm nhìn Bàng quản gia giết y, do đó uy hiếp Bàng quản gia là sẽ tố cáo lão, không ngờ ngược lại đã dẫn tới cái họa sát nhân cho mình. Tam di thái chẳng hề có địa vị trong lòng Bàng quản gia, lão một lòng nghĩ về con trai lão, nên đã giết người diệt khẩu. Bàng quản gia nói tiếp: "Trong lúc nóng giận, tôi đã hạ thuốc vào trong thức ăn của nàng ta, tối đó lại xiết cổ nàng ta chết rồi treo lên xà nhà giả vờ như tự sát. Ngày hôm sao tôi lại cho thuốc vào đồ ăn của đại thiếu gia, liều lượng rất nặng, muốn khiến cho hắn thấy quỷ sợ chết. Lúc đó tôi đi xử lý chuyện chôn cất tam di thái, sau đó mới biết hôm ấy lão gia và đại thiếu gia cùng dùng cơm chung, do đó liều lượng thuốc bị giảm đi, lão gia và đại thiếu gia cùng thấy quỷ nhưng không bị sợ chết." "Sau đó tôi len lén nghe ngóng nơi hạ lạc của đại thiếu gia để tiếp tục hạ độc, nhưng lão thái gia cũng không biết chỗ ở cụ thể nơi nào...." Nói đến đây, mắt Bàng quản gia đột nhiên trợn lớn, khủng bố nhìn Dương Thu Trì, sau đó kêu lên the thé: "Không, không được đến đây, tam di nương, cầu xin nàng đừng đến nhát ta, ta sai rồi. Ta không còn cách nào mới giết nàng, aa.....a!" Bàng quản gia che mắt, nhưng vẫn run rẫy toàn thân, cuối cùng lăn lộn trên mặt đất. Lão lại sản sinh ảo giác, nghe lời xì xào mà tưởng như quỷ hồn của tam di thái gọi. Đến lúc này thì bọn người dầu đã đem nước muối lên, Dương Thu Trì bảo họ đổ cho Bàng quản gia uống để tẩy dạ dày. Nhưng không chờ đến lúc đổ nước, Bàng quản gia đã ôm ngực, há miệng ngáp ngáp, nói không nên lời. Sau đó, dường như trước khi chết hồi quang phản chiếu, lão nhìn rõ được tình hình xung quanh, nỗ lực đưa tay về phía Sơn nhi đang nằm trong lòng Phùng Tiểu Tuyết, miệng mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng không còn thốt nên lời nữa, cánh tay vô lực rớt xuống, ánh mắt cứ trợn trừng nhìn về phía Sơn nhi. Dương Thu Trì sờ động mạch cảnh của lão, không còn thấy mạch đập, cho thấy Bàng quản gia nhân vì cực độ kinh khủng đã đứng tim mà chết. Cho dù Bàng quản gia không bị sợ chết, nhưng lão cưỡng gian tam di thái, sau đó giết chết nàng, mưu sát mấy người trong nhà, những tội này đều đủ để chém đầu, do đó cuối cùng cũng khó thoát khỏi tử vong. Dương Thu Trì hơi cảm thán, vì đứa con trai của mình mà hạ độc giết người, đây có phải là biểu hiện chính thường của tình cha con hay không? Đại phu nhân chán ghét nhìn Sơn nhi trong lòng Phùng Tiểu Tuyết, nói với Dương lão thái gia: "Lão gia, thứ dã chủng này nên xử lý thế nào? Hay là dìm chết quách cho xong!" Chu thị và Dương Ngải Tiểu đều phụ họa theo. Tống Vân Nhi trừng mắt hạnh định phát tác, nhưng Dương Thu Trì phất tay ngăn lại. Dương lão thái gia hơi khó xử. Lão đích thân chứng kiến gian phu bị quỷ nhát chết ngay tại trận, sự tức giận trong lòng đã tiêu biến đi nhiều. Lão dù sao cũng không phải là người máu lạnh, lúc bình tĩnh rồi cũng cảm thấy Sơn nhi dù sao chỉ là hài tử hai ba tuổi mà thôi. Hài tử vô can, nhưng nó không phải là con nhà họ Dương, vô luận xử trí thế nào cũng không thể lưu nó lại trong Dương gia đại viện. Dương lão thái gia nhìn Dương Thu Trì, hỏi: "Hiền điệt, ý cháu thế nào?" Dương Thu Trì cười cười: "Sơn nhi là con ruột của bá phụ, đương nhiên phải lưu lại bên cạnh bá phụ rồi." Dương lão thái gia nhíu mày, không vui nói: "Cháu sao lại nói như..." Đột nhiên, nghĩ lại hàm nghĩa trong lời vừa rồi của Dương Thu Trì, lão nghi hoặc hỏi: "Hiền điệt, ý của cháu là...?" "Vừa rồi tích huyết nhân thân ấy cháu đã làm gian dối, kỳ thật, Sơn nhi mới chính là con ruột của bá phụ!" "Cháu nói cái gì?" Dương lão thái gia cả kinh hỏi. Đại phu nhân và mọi người đều kinh hải, cùng nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì. Dương Thu Trì đưa ngón tay vô danh bên trái của mình lên, trên đó có một vết thương nhỏ, hắn giải thích: "Lúc tích huyết nhận thân, cháu đã dùng máu của mình để hoán đổi với máu của bá phụ, do đó không thể nào dung hợp với máu của Sơn nhi được. Máu của bá phụ vẫn còn ở trong sương phòng ấy." Đại phu nhân nói: "Không đúng, vừa rồi máu của Bàng quản gia và máu của Sơn nhi dung hợp lại mà!" "Cái đã cũng là kết quả làm trò của cháu, bỡi vì cái chén sứ kia chính là cái chén mà Bàng quản gia giở trò bôi muối dấm rồi chuẩn bị cho cháu, bất kỳ thứ máu nào nhỏ vào cũng đều dung hợp lại với nhau." Mọi người đều kinh hãi, kết quả này quả thật là vượt ra ngoài ý liệu của mọi người, khiến cho họ không dám tin. Dương Thu Trì nói: "Kỳ thật, vừa rồi cháu vào sương phòng cầu nguyện, là một cách mượn cớ để cháu đánh tráo bày trò mà thôi," Thấy Dương lão thái gia bán tín bán nghi, liền tiếp: "Như vầy vậy, cháu ở trước mặt mọi người thử tích huyết nhận thân một lần nữa, có được không?" Vấn đề này nhất định phải làm cho rõ, nếu như Sơn nhi là huyết nhục của tam di thái Quách thị và Dương lão thái gia, và Dương lão thái gia thương tiếc mẹ nó chết thảm, nhất định sẽ coi nó như viên minh châu trong lòng. Dương lão thái gia lập tức đáp ứng thực hiện lại ngay chuyện tích huyết nhận thân. Dương lão thái gia gọi nha hoàn đi lấy lại một cái chén sứ sạch mới, lại lấy nước sạch rửa nó trước mát mọi người, rồi đem đặt trên bàn, sau đó lấy con dao cắt huyết tự đưa lên lửa sát trùng, tự cắt lấy máu nhỏ vào trong chén. Dương Thu Trì lại lấy một con dao trích huyết khác, tiêu đọc xong rồi cắt lên tay của Sơn nhi một chút, rồi ép mạnh vào vết thương. Máu hồng từ từ ứa ra, ngưng kết lại thành một giọt, gian nan rời khỏi đầu ngón tay, từ từ rơi vào trong chén. Ánh mắt mọi người đều theo giọt máu đó rơi vào trong chén. Từ từ, hai giọt máu như hai người thân lâu năm không gạp, cuối cùng cũng được ở bên nhau, cùng tiến sát vào nhau, dung hợp lại thành một thể! A....! Dương lão thái gia thở phào nhẹ nhỏm, vuốt râu cười ra vẻ hài lòng. Lần này thì mọi việc đều diễn ra trước mắt mọi người, khiến mọi người đều tâm phục khẩu phục. Đại phu nhân nhìn thi thể co rúm của Bàng quản gia, do dự một chút rồi hỏi: "Có thể làm lại chuyện tích huyết nhận thân một lần nữa giữa Sơn nhi và Bàng quản gia không?" Dương Thu Trì nhíu mày: "Máu của người chết không thể thực hiện được, chẳng những không chuẩn xác, mà còn dẫn đến vận rủi." Dương lão thái gia quát bảo đại phu nhân: "Hiền điệt nói rất đúng, làm trước mặt mọi người như thế, lại còn giả nữa hay sao? Sơn nhi nếu như là con trai của ta, tuyệt đối không thể là con của lão súc sanh này được." Đại phu nhân luôn miệng vâng dạ, không dám nói gì nữa. Dương lão thái gia cười khà khà bước lại trước mặt Phùng Tiểu Tuyết, đưa tay tiếp lấy Sơn nhi, hôn lên đôi má dúm dó của nó, lòng đầy sự hoan hỉ cười bảo: "Con của ta, hắc hắc, quả thật là con trai của ta, hắc hắc hắc." Đại phu nhân quả thật là người biết lựa gió bỏ buồm, lập tức mỉm cười sung sướng chạy lạo, tiếp lấy hài tử từ trong tay của Dương lão thái gia, luôn miệng dặn dò bọn nha hoàn và người hầu, nhất định từ nay phải chiếu cố cho Sơn nhi cho thật tốt, nuôi làm sao cho nó mập mạp trắng trẻo ấy. Chu thì và Dương Ngải Tiểu cũng theo đó biểu hiện sự quan tâm ưu ái. Ba người họ trước đây chủ yếu chỉa mũi dùi vào tam di thái, đối với cậu bé cũng chẳng có vấn đề cừu hận hay chán ghét gì. Hiện giờ Dương Thu Trì lại trước mặt bọn họ chứng minh Sơn nhi là dòng dõi của Dương lão thái gia, và Dương lão thái gia yêu thương nó như vậy, họ đương nhiên cũng yêu thương nó theo lão. Tục tích huyết nhận thân thời cổ đại đương nhiên không phải là căn cứ khoa học, không thể nào dùng để chứng minh hai người là thân thuộc, bỡi vì cho dù nhóm máu không tương đồng, thậm chí là máu người với máu động vật, đều sẽ hòa lẫn vào nhau, còn máu của những người có nhóm máu tương đồng nói không chừng không thể dung hợp toàn bộ. Dương Thu Trì ở sương phòng đã dùng huyết dịch tiến hành thử nghiệm, thấy máu của Dương lão thái gia và Sơn nhi dung hợp vào nhau, nhưng cái hắn cần là chúng không dung hợp, cho nên hắn đã dùng máu mình thử qua, rất may là như ý. Và thế là, hắn đã dùng máu của mình thế máu của Dương lão thái gia để tiến hành việc tích huyết nhận thân trong lần thứ nhất. Hai thứ không hòa vào nhau, do đó khiến cho Dương lão thái gia nổi lên sát niệm, dẫn đến Bàng quản gia liều mạng bảo hộ con trai, lộ ra bộ mặt thật, từ đó vạch rõ mọi tội trạng của Bàng quản gia. Đối với lần tích huyết nhận thân thứ hai giữa Bàng quản gia và Sơn nhi, Dương Thu Trì hơi mạo hiểm, nhân vì trước đó hắn không có huyết dịch của Bàng quản gia, không thể nào thử xem máu giữa lão và Sơn nhi có dung hợp hay không, chỉ còn biết tin vào lời truyền của cổ nhân là nếu dùng muối dấm lau qua chén dùng để tích huyết nhận thân, thì mọi thứ màu đều có thể hòa lẫn vào nhau, và hắn đã sử dụng chén mà Bàng quản gia đã chuẩn bị, rất may là hai thứ đích xác hòa vào nhau, cũng không biết là công lao của muối dấm, hay là máu của hai người thử về bản chất là có thể hòa hợp vào nhau. Kỳ thật, nhận định Sơn nhi không phải là con của Bàng quản gia cũng có chứng cứ khoa học, bỡi vì Dương Thu Trì đã thực hiện điều tra nhóm máu từ sợi tóc mà lúc trưa hắn đã khẽ vuốt khen ngợi lão lén lấy đi. Sau khi kinh qua việc kiểm tra nhóm máu của Bàng quản gia và tam di thái, phát hiện nhóm máu của hai người không thể tạo ra con có nhóm máu như ở Sơn nhi được, đủ để chứng minh Bàng quản gia không phải là phụ thân của Sơn nhi (Xem Chú thích 1). Hiện giờ, cả nhà Dương lão thái gia đã tiếp thụ Sơn nhi, khiến cho đứa bé có mạng khổ này đạt được một kết cục đẹp, cũng đáng coi là chuyện đáng mừng cho tất cả mọi người rồi. Dương lão thái gia cho người đem thi thể của Bàng quản gia đi thiêu, không biết thứ thuốc lão dùng để hại người cất ở đâu, nên cho người thiêu luôn toàn bộ căn nhà mà lão cư ngụ. Ba án đều đã được phá, chân hung cuối cùng đã chịu xử tội, và tất cả chỉ mất ba ngày, xem ra tốc độ phá án của Dương Thu Trì như thần rồi. Tống đồng tri và La huyện thừa vô cùng cao hứng, ngày hôm sau La huyện thừa đã cho bổn bộ áp giải phạm nhân nhị di thái Trương thị và mụ vú trở về Quảng Đức huyện. Tiếp đó mấy ngày, mọi người bắt đầu vui mừng đón chào năm mới. Người thời cổ mừng năm mới náo nhiệt hơn thời hiện đại nhiều, đặc biệt là đúng dịp Dương Thu Trì áo mão về làng, quê nhà của cha mẹ thời cổ, và cũng là cái tết đầu tiên trong thời cổ đại của hắn, nên hắn phi thường hào sảng. Ngày 30cuối năm, mọi người tế tổ suốt một ngày trong Dương gia từ đường trước bài vị các vị liệt tổ liệt tông, rượu thịt ê chề, bánh mức tràng ngập, pháo nổ tưng bừng.... Toàn thôn tông tộc gồm các phân chi nam đinh trưởng giả cùng nguyên phối phu nhân đều tắm gội thay áo sạch, được Dương lão thái gia dẫn đầu tiến vào từ đường quỳ xuống, nam trước nữ sau, chồng trước vợ sau ngay hàng thẳng lối. Dương Thu Trì tuy tuổi trẻ nhưng có công danh, lại là mệnh quan hiện nhậm của triều đình, nên được xếp ngồi chung với đám lão già đầu râu trắng như cước. Dương lão thái gia là cử nhân xuất thân, văn chương tế trời được nhiên do tự lão chấp bút, dào dào dạt dạt cả một thiên, lại lắc đầu nguậy cổ đọc xướng cả nửa ngày mới dứt, một nửa trong số đó Dương ThuTrì nghe mà chẳng hiểu gì, loáng thoáng đoán ngoại trừ ca tụng công đức liệt tổ liệt tông thì cũng tuyên dương hậu bối tiếp nối tiền bối tiếp tục quyết tâm tiền tiến.... Khi nêu thành tựu của hậu bối không nhục di chí của những người đi trước, Dương Thu Trì nghe đến tên mình, cảm thấy vô cùng đắc ý. Đầu năm, mọi người bắt đầu đi viếng ông bà và uống rượu, Dương Thu Trì quyết định ngày bảy tháng giếng sẽ trở về Ninh quốc phủ, sau đó vào kinh thành đến Lại bộ lãnh mệnh đến Hồ Quản Trấn Viễn châu phó nhậm. Thời gian ngắn ngủi, những ngày ấy Dương Thu Trì cùng Tống đồng tri trở thành đối tượng mà các người trong tộc tranh nhau mời thỉnh. Người có công danh thì dòng tộc hưởng danh vọng theo, và nhờ đó mà được mọi người quý trọng, những người khác có muốn vậy cũng chỉ đành thở dài mà thôi. Dương Thu Trì và Tống đồng tri liện tục tác chiến, tuy có Tống Vân Nhi có thể cán đáng một chút, nhưng ngày nào cũng say khướt đi không nổi mới được đưa về Dương gia đại viện. Ngày 7 tháng giêng, Dương Thu Trì cùng mọi người cáo biệt Dương lão thái gia cùng mọi người trong tộc trở về Ninh quốc phủ. Dương lão thái gia dẫn đầu các trưởng giả trong tộc nhất mực tiễn đến mười dặm mới ngậm ngùi chia tay. Chú thích Không thể dựa vào nhóm máu A, B, O, AB để xác định chắc chắn 2 người có cùng huyết thống hay không. Tuy nhiên một số trường hợp có thể xác định người không cùng huyết thống. Ví dụ, nếu cả bố và mẹ mang nhóm máu O thì con cái không thể mang nhóm máu A, B hoặc AB mà chỉ có thể mang nhóm máu O mà thôi. Ngược lại, cả bố và mẹ có nhóm máu AB thì con cái không thể có nhóm máu O mà chỉ có thể mang nhóm máu A, B hoặc AB mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]