Tống đồng tri nghe thế, cả kinh hỏi: "Vì sao có thể nhận định như vậy?" Dương Thu Trì chỉ vào xà ngang cao cao ở trên: "Hai năm trước tiểu nha hoàn này mới mười hai tuổi, đại nhân cảm thấy ả lúc đó có thể nào ôm thi thể nặng như thể đưa lên dây thòng lọng được hay không, hay kéo thi thể lên được hay không?" Do người mới chết thường vừa nặng vừa mềm oặt, tuy Quách thị hơi nhẹ, nhưng để ôm một thi thể mềm oặt như thế đưa lên dây thòng lọng thì phải cần người có chút thể lực, Tri Xuân mới mười hai tuổi, là một cô bé bình thường, thì dĩ nhiên không thể làm được như vậy (Tống Vân Nhi có võ công cao cường thì lại khác.) Tống đồng tri và Tống Vân Nhi đều chợt ngộ ra, gật đầu tán đồng. Tống Vân Nhi ngẫm nghĩ chút lại hỏi: "Vậy Tri Xuân này có khả năng là nội ứng không, mở cửa cho người khác vào, để người khác giết người rồi treo cổ?" Dương Thu Trì nhìn Tống Vân Nhi tán thưởng, gật gật đầu: "Còn có khả năng này nữa, và như thế thì Tri Xuân chính là tòng phạm, chân hung còn có người khác, nhưng mà," Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, "Còn có khả năng khác, đó là Tri Xuân và bà vú hợp mưu giết người, nếu không thì không thể tránh được chuyện bà vú phát giác tiếng động gì đó." Tống đồng tri cũng chen lời: "Nếu, nếu như bà vú bị đánh thuốc mê thì sao? Nếu vậy ả đâu thể biết được." Dương Thu Trì lại gật đầu: "Khả năng này cũng lớn, vừa rồi nha hoàn Tri Xuân còn nói, bà mụ ngủ rất say, đứa bé khóc to mà không nghe, trong tình huống bình thường thì vú em sẽ không như vậy. Do đó chúng ta cần phải thẩm vấn bà vú Lữ thị xong rồi mới phán đoán được." Nói đến đây, Dương Thu Trì thưa với Tống đồng tri: "Bá phụ, Lữ thị này do người thẩm vấn đi thôi." "Cái đó....!" Tống đồng tri hơi chần chờ, "Nói thật, hiền điệt à, trước, trước đây ta thẩm án còn hơi tự tin, chứ từ, từ khi thấy cháu phá án như thần, ta, ta không dám tra hỏi án nữa. Chỉ sợ sẽ có gì sai, hay, hay là cháu cứ thẩm vấn đi." Dương Thu Trì mỉm cười: "Bá phụ quá khiêm nhường rồi, lão gia ngài thẩm án biết bao nhiêu năm rồi, ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn gạo, kinh nghiệm phong phú quá rồi, sao tiểu điệt có thể sánh được chứ." Chỉ mấy câu vuốt mông ngựa mà đã khiến Tống đồng tri như bay lên tận mây xanh, lão cảm thấy rất vừa ý. Dương Thu Trì lại nói tiếp: "Tiểu điệt hoài nghi bà vú là hung thủ chân chính, hơn nữa bà vú sẽ cứng đầu không chịu khai. Bá phụ người đối với thứ điêu dân này rất có biện pháp. Người ra tay thẩm vấn càng chắc ăn hơn." Hắn lại vuốt mông ngựa tiếp, khiến Tống đồng tri gật đầu liên tục, cười hì hì nói: "Nếu như đã thế, để ta, ta thẩm vấn coi sao." Dương Thu Trì muốn nhường cho Tống đồng tri thẩm vấn là vì trong hai người hiềm nghi trong án này, nha hoàn Tri Xuân khó có khả năng là hung thủ, do đó bà vú Lữ thị chính là kẻ bị hiềm nghi phạm tội lớn nhất. Nhưng bản thân hắn không có chứng cứ gì chứng minh Lữ thị phạm tội, chỉ dùng phương pháp bài trừ để đưa ra kết luận này. Hắn đề nghị Tống đồng tri tự thân thẩm vấn, chính là muốn coi xem việc dùng phương pháp đoán định phạm tội có dẫn tới đột phá gì hay không, hơn nữa dù sao đó cũng là phương cách hợp pháp ở Minh triều. Đến lúc này thì bà vú đã được giải vào, quỳ phịch xuống đất khấu đầu. "Tính danh của phạm phụ!" Câu đầu tiên Tống đồng tri đã tặng cho người ta cái mác "phạm phụ", nói rõ "đoán định phạm tội" đã ăn sâu thâm căn cố đế trong lòng của các quan lại Minh triều như Tống đồng tri rồi. "Dân phụ Lữ thị." "Ngươi trước hết đem sự tình đã trải qua đêm đó kể lại hết một lượt, nếu có nói sai câu nào, tức thời sẽ chịu cái khổ da thịt!" "Vâng! Dân phụ không dám." Lữ thị đem chuyện đêm đó kể lại một lượt, so với lời kể của Tiểu nha hoàn Tri Xuân không khác bao nhiêu, có những tình tiết quan trọng được hai người kể lại giống y như nhau, ví dụ như đêm đó cửa và cửa sổ được đóng chặt, trong phòng họ không còn có ai khác, không có dấu vết người ngừoi đột nhập vào. Lữ thị kể xong, Tống đồng tri lạnh lùng nói: "Phạm phụ Lữ thị, ngươi xiết cổ chết tam di nương của các ngươi như thế nào hãy tình thật khai ra!" Bà vú giật mình sợ hãi, vội vã khấu đầu kêu: "Dân phụ oan uổng, tôi không có giết tam di nương a." "Nói láo!" Tống đồng tri quát lên, "Trong phòng chỉ có ngươi và nha hoàn Tri xuân, Tri Xuân lúc đó mới mười hai tuổi, tuyệt đối không có cách gì ôm thi thể tròng vào dây thòng lọng." Tống đồng tri hiện giờ vừa học vừa áp dụng ngay, nhìn thân thể chắc nịch của Lữ thị: "Ngươi vốn là một nông phụ, thứ chuyện nặng nề này đối với ngươi chẳng khó gì, không phải ngươi thì còn là ai?" Những lời sau đó thì là tự lão lý giải, xem ra Tống đồng tri chẳng phải là người chỉ dựa và đánh đập mà phán loạn, cũng có để tâm chú ý quan sát mà phân tích ra nữa. Lữ thị càng sợ hãi hơn, đáp: "Dân phụ oan uổng a, Hôm đó sau khi để Tri Xuân hầu hạ tam di nương, tôi mang tiểu thiếu gia đi và ngủ rất sớm, không biết vì sao mà đêm đó tôi ngủ rất say, nhất mực tới trời sáng khi Tri Xuân gọi mới tỉnh dậy." "Toàn là lời nói láo! Rõ ràng là ngươi nhân lúc tiểu nha hoàn tuổi đang lớn ngủ say, xiết cổ tam di thái còn đang ngủ mê, sau đó treo ả lên xà nhà ngụy trang treo cổ tự sát." "Tôi không có a, đại nhân, tôi bị oan a." "Oan uổng? Trong phòng chỉ có hai ngươi, không phải nó thì là ngươi! Ngươi nói ngươi oan uổng, nếu như ngươi có thể đưa ra chứng cứ chứng minh ngươi oan uổng, bổn quan sẽ tha cho ngươi." Không hiểu sao chứng cà lăm của Tống đồng tri khi tra án biến đi đâu mất. Lữ thị làm gì trưng ra được chứng cứ nào, chỉ có thể nói: "Tôi lúc đó đang ngủ a, tôi thật không biết gì hết." "Còn dám cãi bướng, người đâu, kéo ra ngoài đánh ba chục hèo cho ta!" Tống đồng tri quát lên. Vốn ra đối với nữ phạm thì khi dùng hình theo luật là phải dùng dụng cụ kẹp ngón tay, nhưng hiện giờ không có nên chỉ có thể dùng hèo đánh. Dương Thu Trì không hề ngăn trở, nhân vì hắn không còn biện pháp nào khác. Hơn nữa, hiện giờ Tống đồng tri đang thẩm án, nhưng thật ra là đã dùng biện pháp của hắn. Hơn nữa, phân tích của Tống đồng tri rất có đạo lý, trong phòng chỉ có hai người họ, không phải người này thì người kia, ngươi không nhận tội thì theo Đại Minh luật đương nhiên có thể dùng hình. Ba hộ vệ kéo Lữ thị ra ngoài hành lang kiếm một ghế dài cho nằm lên đánh lịch bịch một hồi, mặc cho Lữ thị luôn miệng kêu gào thảm thiết. Ba chục hèo được đánh xong, họ kéo Lữ thị vào quẳng phục xuống đất. Tống đồng tri hỏi: "Lữ thị, hiện giờ có khai hay không?" Lữ thị đau đến nỗi mồ hôi ướt bệt cả người, dưới đùi đầy máu, thở hồng hộc thưa: "Đại nhân, dân phụ đúng là oan uổng mà." "Điêu dân đại đảm, ngươi cho là thân thể ngươi cứng có thể chống nổi thiết bảng của ta hay sao? Người đâu, đem ả đi đánh ba mươi hèo nữa!" Bọn hộ vệ lại kéo Lữ thị ra đánh thêm ba mươi roi, sau đó lại kéo vào quẳng đó. Sáu mươi hèo này đánh xong thì Lữ thị suýt hôn mê đến nơi, nhưng vẫn còn chưa chịu khai. Tống đồng tri còn muốn dùng hình tiếp, Dương Thu Trì đưa tay ngăn lại, lòng nghĩ chỉ sợ đánh tiếp sẽ dẫn đến sợ đánh mà khai thôi. Chẳng lẽ chẳng phải Lữ thị và Tri Xuân làm? Không phải họ thì là ai? Dù sao thì Sơn nhi ba tuổi không thể làm được chuyện này. Dương Thu Trì cảm thấy đầu bắt đầu to lên, thứ án lâu năm này thật là phiền, thời gian đã quá trưa rồi mà chẳng điều tra ra thứ gì. Án này tuy có hai người bị hiềm nghi, nhưng độ khó vẫn không ít. Tống đồng tri không biết vì sao Dương Thu Trì ngăn không cho lão dùng hình, hỏi: "Hiền điệt,..." Dương Thu Trì vội đáp: "Trưa rồi, ăn cơm trước đã." Tống Vân Nhi cũng chen lời: "Đúng a, cha, hãy cho Lữ thị ăn chút gì đó, hơn nữa phải để ả chiếu cố Sơn nhi, nếu đánh dữ quá thì Sơn nhi sẽ làm sao?" Dương Thu Trì thầm nghĩ, cô nói giờ đã muộn rồi, đánh người ta những sáu chục hèo, còn bắt người ta chiếu cố tiểu hài thì có thánh mới làm nổi. Quả nhiên, Lữ thị chẳng thể nào đứng nổi. Tống đồng tri chỉ còn biết cho người báo nha hoàn khác đỡ ả xuống nhà rồi giam lại. Ả hiện giờ là kẻ hiềm nghi trọng điểm, không thể để xảy ra vấn đề gì. Lúc dùng cơm, Dương lão thái gia ngồi tiếp một bên. Trong nhà xày ra án mạng, vừa là khổ chủ vừa là hiềm phạm, thân phận song trọng khiến cho Dương lão thái gia vô cùng áy náy. Dương Thu Trì ngược lại luôn miệng an ủi Dương lão thái gia. Phạm vi của án này rất nhỏ, nhất định sẽ nhanh chóng phá được, thậm chí chẳng ảnh hưởng đến chuyện mừng năm mới. Nghe nói thế, Dương lão thái gia mới hơi an tâm. Lão an tâm rồi thì đến lượt Dương Thu Trì lòng nặng như đeo đó. Tri Xuân và Lữ thị đều không nhận tội. Yếu tố thân thể của Tri Xuân bài trừ khả năng phạm tội của cô bé, lại không có chứng cứ chứng minh cô bé mở cửa cho người khác vào thực thi hành động phạm tội, còn Lữ thị thì dùng hìh cụ rồi mà không chịu nhận, do đó án này rơi vào ngõ cụt, khiến hắn an tâm sao được? Tống Vân Nhi thì cứ lo cho Sơn nhi, hỏi bọn người hầu mới biết Bàng quản gia đã an bài cho Tri Xuân tạm thời chiếu cố Sơn nhi, nhưng Tống Vân Nhi không an tâm, muốn tự thân đế xem coi sao. Dương Thu Trì cảm thấy Tống Vân Nhi đối rất tốt với trẻ con, xem ra bản năng làm mẹ người nữ nào cũng có, mặc cho cô là vũ hiệp nữ anh hào hay là nông phụ phổ thông. Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì rầu rầu không vui, bèn kéo hắn cùng đến xem em bé để giải khuây. Dương Thu Trì muốn đi xem con trai Dương lão thái gia, lão đương nhiên muốn theo cùng. Tống đồng tri không có chuyện gì làm, cũng đi cùng đến phòng của Tri Xuân xem cậu bé. Bọn họ đến phòng của Tri Xuân thì thấy cô bé đang cho Sơn nhi ăn. Ngày trước Dương Thu Trì đã từng thấy qua Sơn nhi, nhưng lần đó cậu bé bị Lữ thị bao trong lớp chăn dày nhìn không rõ, hiện giờ nhìn kỹ khiến hắn giật nãy cả mình. Sơn nhi đã hai tuổi, theo đạo lý thì sống trong nhà giàu như Dương lão thái gia, điều kiện sinh hoạt đều tốt thì cậu bé phải mập mạp khỏe mạnh, đằng này Sơn nhi mạt mũi vàng khè, đầu chỉ mọc mấy cọng tóc vàng hoe khô như rễ tre, mặt không có chút huyết sắc nào, màu vàng lẫn lộn màu đen, ăn uống rõ ràng là không tốt, ăn một chút mà đã ói ra gần hết, cứ khóc mãi dỗ không nín. Tống Vân Nhi ẵm Sơn nhi lên làm ma nhát, Sơn nhi liền nín khóc, đưa bàn tay nhỏ nhắn ra chộp vào mũi Tống Vân Nhi. Tống Vân Nhi cầm tay cậu bé, cảm giác bàn tay nhỏ bé gầy khô giống như que củi vậy. Nhìn tình cảnh này, Tống Vân Nhi tức giận không sao kể xiết, cầm tay Sơn nhi lên trách Dương lão thái gia: "Các ngươi chiếu cố hài tử như vậy sao? Ông coi nè!" Dương Thu Trì cùng mọi người nhón người lên xem, lại giật thót người thêm cái nữa, thấy bàn tay nhỏ nhắn của Sơn nhi xem ra còn khô và xấu hơn của một ông lão, lại có thêm rất nhiều chấm đỏ nhỏ trên da. Dương lão thái gia nhân vì tam di thái phát bệnh hoa si mà nghi ngờ đứa bé này không phải là con mình, từ đó lão chẳng thèm ngó ngàng đến hài tử, nói gì đến việc quan tâm chăm sóc. Hiện giờ nghe Tống Vân Nhi hỏi như vậy, Dương lão thái gia mới chú ý nhìn kỹ Sơn nhi, cả kinh hỏi: "Nó làm sao mà ốm quá như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Bàng quản gia ở bên cạnh vội vã thưa: "Hồi bẩm lão ga, tiểu thiếu gia từ khi sinh tới giờ thể trạng yếu ớt nhiều bệnh, đã tìm rất nhiều lang trung bốc thuốc nhưng mãi không hết." "Đồ phế vật vô dụng!" Dương lão thái gia mắng. Dương Thu Trì nãy giờ cứ nhíu mày nhìn Sơn nhi, đến lúc này mới bảo: "Để ta coi coi." Nói xong sắc mặt ngưng trọng ăm Sơn nhi từ tay của Tống Vân Nhi. Tống Vân Nhi mừng rỡ: "Ca, huynh biết coi bịnh nữa sao? Sao mà muội lại không biết vậy cà." Dương Thu Trì không trả lời, ôm Sơn nhi đi đến bên cạnh giường, đặt câu bé xuống rồi cởi giày ra, cầm bàn chân nhỏ xíu của cậu bé lên xem, thấy nó cũng khô khan ốm yếu giống như bàn tay vậy, thập chí còn đầy da sần còn hơn cả dân công đi chân không nữa. Tống Vân Nhi tức giận, quát hỏi Bàng quản gia: "Thế là làm sao? Ngươi coi đứa bé này nè, bộ các ngươi mỗi ngày bắt nó chân không chạy trên đá suốt hay sao vậy?" "Không có a!" Bàng quan gia trước giờ không chú ý bàn chân không của đứa bé, giờ nhìn mà điếng người, cúi xuống sờ sờ chân cậu bé, khủng hoảng nói, "Tôi thấy bà vú Lữ thị chiếu cố tiểu thiếu gia rất tốt, rất cẩn thận a, tôi chỉ nghĩ tiểu thiếu gia yếu ớt nhiều bệnh, thật không ngờ.... Tôi đi kéo con Lữ thị độc phụ đó lên đây hỏi cho ra lẽ!" "Không cần hỏi!" Dương Thu Trì phất tay. "Ta biết vì sao rồi." Bàng quản gia cùng mọi người nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì. Dương Thu Trì vuốt ve bàn chân của cậu bé, cất giọng trầm trọng nói: "Sơn nhi rất có khả năng là đã bị trúng độc rồi! Theo dạng này thì cậu bé không sống đến mùa hè năm sau!" Dương lão thái gia cùng mọi người đều kinh hãi ngẫn ra. Bàng quan gia vội lên tiếng hỏi: "Dương công tử, thiếu gia của chúng tôi thật là bị trúng độc sao? Công tử làm sao biết được?" Dương lão thái gia, Tống đồng tri, Tống Vân Nhi, bao gồm cả nha hoàn Tri Xuân đều khẩn trương nhìn Dương Thu Trì chờ câu trả lời của hắn. Dương Thu Trì nói: "Tuy ta vẫn còn chưa dám khẳng định, nhưng cũng hết tám chín phần mười là đã bị trúng độc rồi." Dương Thu Trì nâng chân của Sơn nhi chỉ cho mọi người xem, sau đó sờ tay và mặt cậu bé, nói: "Các người xem da của một đứa bé ba tuổi có khi nào khô ráp như thế này chưa? Cái này chính là bị sừng hóa quá độ." Hắn lại chỉ vào vài cọng tóc le hoe trên đầu Sơn nhi: "Mọi người xem tóc đã vàng cháy trên đầu Sơn nhi, sắc mặt lại vàng vọt xấu xa, trong màu vàg có lẫn màu đen, theo như ta tính không lầm, thì da trên người của Sơn nhi cũng có màu vàng xen lẫn màu đen." Nói xong hắn cởi y phục của Sơn nhi ra, quả nhiên da của cậu bé bọc xương và có màu vàng đen. Dương Thu Trì ngầm hiểu rõ đây là sắc tố dưới da bị xạm lại, nhưng không có cách gì nói rõ với họ được. Dương Thu Trì lại hỏi nha hoàn Tri Xuân: "Có phải Sơn nhi cứ ăn vào lại nôn ra? Và thường đi tiêu chảy không?" Nha hoàn Tri Xuân gật đầu: "Đúng vậy, lang trung đã bốc thuốc cầm tiêu chảy và chống nôn, nhưng không có hiệu quả gì." "Đương nhiên không hiệu dụng," Dương Thu Trì nói, "Sơn nhi bị trúng độc mạn tính, nguồn độc dược chưa bị cắt thì cậu bé cứ đi tiêu chảy và ói mửa hoài, chừng nào chết thì thôi!" Thứ thuốc độc mạn tính này rất dễ bị chuẩn đoán thành những bệnh liên quan đến đường tiêu hóa hoặc bệnh về da, và các lang trung nhìn không ra không có gì là lạ. Tống Vân Nhi hậm hực bảo: "Thật là táng tận lương tâm! Ca, Sơn nhi bị trúng độc gì vậy?" "Tỳ sương, rất có thể là bỏ trong thứ ăn, mỗi ngày cho một chút, khiến Sơn nhi từ từ trúng độc, từ từ tích tụ càng nhiều, cho đến khi phát độc mà chết." "Đúng là ác độc! Người này là ai?" Hai mắt Tống Vân Nhi như phát hỏa, quay lại chộp lấy Tri Xuân hỏi: "Có phải là ngươi không?" Tiểu nha hoàn sợ đến mềm nhũn người, run bần bật kêu lên: "Không, không, không phải tôi, tôi sao lại đi hạ thứ độc thủ này. Không phải đâu a." "Không phải ngươi thì còn là ai?" Tống Vân Nhi trừng mắt nhìn nha hoàn Tri Xuân, "Chẳng lẽ là bà vú Lữ thị?" Dương Thu Trì tiếp lời: "Rất có khả năng, chỉ có ả ta mới có cơ hội hạ độc mỗi ngày mà không bị phát giác. Nếu như ta đoán không lầm, ở chỗ ả nhất định còn cất giấu tì sương. Hôm nay ả đột nhiên bị bắt, nhất định chưa kịp tiêu hủy tội chứng." Dương lão thái gia tức giận quát: "Con ác phụ này, lão phu phải chặt thây nó ra làm vạn đoạn! Đi, đi khám xét phòng của nó!" Tuy còn chưa xác định Sơn nhi rốt cuộc có phải là con trai của lão hay không, nhưng dùng thứ thủ đoạn này để đối phó với một đứa bé, phàm là người có lương tri đều không thể chịu được. Mọi người cùng đến phòng của bà vú Lữ thị, lật tử lật giường bắt đầu tìm kiếm. Gian phòng này trang trí rất đơn giản, nên cuối cùng Tống Vân Nhi phát hiện được ở đầu giường của Lữ thị có một cái ô kín, từ đó có thể tìm thấy mấy đĩnh bạc và một gói nhỏ chứa bột màu trắng. Lượng bạc tìm được càng làm rõ vấn đề hơn. Số bạc này ít nhất cũng năm sáu chục lượng. Bà vú Lữ thị là một nông phụ ở hương thôn, là một người nghèo quá mới bán thân vào làm vú ở Dương gia, mỗi tháng chỉ hưởng được khoảng hai ba trăm văn tiền, làm gì có số bạc nhiều như vậy? Nhất định là được người xúi giục đưa cho để làm chuyện xấu. Tống đồng tri ra lệnh đem bà vú Lữ thị lên phòng, Lữ thị vừa vào thấy đầu giường bị mở toát ra, hộc kín bị lộ, gói bột phấn và mấy đĩnh bạc đặt ở bên cạnh, tức thời dịu oặt xuống đất. Tống đồng tri lạnh giọng quát: "Lữ thị, nhân chứng vật chứng đều đã rõ, còn không chịu khai, chẳng lẽ còn muốn chịu đại hình hay sao?" Mặt mày Lữ thị tái ngắt, run run đáp: "Đại nhân tha mạng a, tôi xin khai, tôi hạ độc thiếu gia, đại nhân, lão thái gia tha mạng a." Dương lão thái gia tức giận đến nỗi râu vễnh cả lên: "Ngươi, ngươi là kẻ mặt người lòng dạ như súc sanh...!" Quát xong lão rối rít ra lệnh cho Bàng quản gia lấy hèo trừng trị theo gia pháp đánh chết Lữ thị. Bàng quản gia cũng tức đến mắt đỏ hồng, kêu lên: "Lão gia, không cần phí sức như vậy, để tội bóp chết con tặc phụ này là được rồi!" Nói xong xoắn tay áo lên định động thủ. Tống đồng tri quát: "Khoan đã! Lữ, lữ thị này là bà vú, không có lý do, do bỏ độc chết thiếu gia, nhất, nhất định là có người đứng, đứng sau lưng, hỏi cho ra lẽ rồi, rồi hẳn hay." Dương Thu Trì thầm khen ngợi, Tống đồng tri quả thật là có kinh nghiệm, dù gì cũng là người nhiều năm thực thi tư pháp, điểm thường thức này hẳn nhiên là có. Dương lão thái gia gật đầu lia lịa, quát hỏi: "Ngươi, ngươi còn không thành thật khai ra, là ai, ai chỉ sử ngươi làm?" Lữ thị run rẫy đánh răng bò cạp, không dám lên tiếng. Dương lão thái gia phóng một chân đá ra, trúng vào mũi Lữ thị khiến máu tươi phún ra, hai cái răng cửa cũng gãy vụn. Dương lão thái gia rống lên: "Nếu ả không chịu nói, thì mau, mau mang đao đến đây, ta muốn một đao chém chết con độc phụ này báo thù cho con trai ta!" Bàng quản gia lên tiếng đáp ứng, định chạy đi lấy đao. Dương lão thái gia thật ra không phải dọa suôn, ở Minh triều, án chiếu theo "Đại Minh luật", thì gia trưởng nếu cố giết nô tỳ, thì giỏi lăm chỉ chịu "Trượng thất thập, đồ nhất niên bán" (Đánh 70 trượng, phạt đi đày/lính 1.5 năm) mà thôi, hơn nữa còn có thể nộp tiền miễn hình phạt. Do đó, chuyện gia trưởng đánh chết nô tỳ trong thời này cũng là chuyện thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]