Chương trước
Chương sau
Tống Vân Nhi và Tống Tình cùng lên tiếng yêu cầu: "Chúng con cũng đi!"
"Càn rỡ!" Tống tri huyện quát mắng, "Hai cô nương các ngươi tới chỗ đó làm cái gì?"
Tống Vân Nhi đáp: "Con cải nam trang thì được chứ gì? Hơn nữa, vạn nhất gặp phải người xấu, con còn có thể bảo hộ mọi người a!" Tống Tình tiếp lời: "Con cũng có thể chuyên kêu người chiêu đãi mọi người."
Dương Thu Trì không nhịn được cười: "Chúng ta đi phá án, chứ không phải đi du sơn ngoạn thủy, cần gì hai muội đi kêu người thỉnh khách chứ?" Rồi hắn đưa tay qua bẹo vào má Tống Vân Nhi, "Bốn đại nam nhân mà cần một cô bé như muội bảo hộ, cái này truyền ra giang hồ không khéo thành trò cười cho võ lâm, à không, mọi người!"
Tống Tình thuyết phục: "Muội có thể gọi người thỉnh mọi người đến Thúy sơn hồ chơi hoa thuyền, cái đó cũng có thể mà?"
Dương Thu Trì hỏi: "Muội thỉnh này thỉnh kia, bộ muội có tiền hả?"
Tống Vân Nhi cười hì hì: "Ca, huynh còn chưa biết sao? Búp bê bùn chính là nhờ chồng tương lai mời mọi người đấy." Tống Tinh liền đỏ bừng mặt, chạy lại định đánh Tống Vân Nhi, Tống Vân Nhi cười nắc né chạy tránh khắp nơi.
Dương Thu Trì hỏi: "Phu quân của muội ấy? Búp bê bùn đính hôn rồi à?" Trong lời nói của hắn thoáng có chút nghẹn lời.
Tống Vân Nhi cười đáp: "Đúng vậy, phu quân của huynh chính là người vừa được lão thư đồng của huynh đề cập tới - Dịch Phong. Cha của y là Hác viên ngoại, đại chưởng quỷ của Duyệt Phúc Tường, là người đại danh đỉnh đỉnh tại Ninh quốc phủ. Ở Ninh quốc phủ, Ứng Thiên phủ, kinh thành và nhiều chỗ khác đều có thương hiệu của y. Phần lớn đại hoa thuyền trên Thúy Sơn hồ đều là của nhà y."
Tống tri huyện gật đầu: "Nhà của Tống, Tống Tình và của Hác viên ngoại chính là, là thân gia, vốn đã sớm thành thân, nhưng Hác phu nhân khứ thế hai năm về trước, khiến, khiến cho Dịch Phong phải để tang ba năm, nên chuyện hôn nhân này mới, mới để cho tới bây giờ.
Ạ? Nhìn không ra a. Thì ra lão còn có tên rễ kim quy mà. Xem ra, gia cảnh của Tống Tình không tệ chút nào. Nghĩ vậy, Dương Thu Trì bèn hỏi: "Búp bê bùn, nhà muội sao lại có thể kết thân với đại phú hộ thế?"
Tống tri huyện chợt xen lời: "Hiền chất. Bá phụ của cháu cũng, cùng là ca ca của ta đã từng là tri châu ở Trì châu (thuộc An Huy ngày nay) và kinh sư, là thế giao với Hác viên ngoại, hai, hai nhà từng kết thân từ nhỏ. Đáng tiếc là bá phụ của cháu khứ, khứ thế quá sớm, trong nhà sa sút, nhưng Hách gia không hề hồi, hồi hôn."
Thì ra là thế! Dương Thu Trì hỏi: "Nếu như muội có thành ý như vậy thì tốt rồi, chúng ta sẽ mang theo hai người, nhưng mà không được làm loạn!"
Hai tỷ muội Tống Tình cao hứng chạy vào trong thay y phục. Kim sư gia đi an bài xe ngựa. Dương Thu Trì đi thưa với Dương mẫu và báo cho Phùng Tiểu Tuyết biết là mình phải đi Ninh Quốc phủ tra án. Phùng Tiểu Tuyết chuẩn bị cho Dương Thu Trì lộ phí đi đường, nhưng bị Tống tri huyện ngăn lại, nói toàn bộ phí dụng đều do lão bao hết. Điều này cũng không hề lạ, vì có liên quan đến tiền đồ lợi ích của cá nhân, lão không đứng ra nhận lãnh thì còn ai vào đấy?
Dương Thu Trì mang theo Hầu Tiểu Kỳ cùng bốn cẩm y vệ mật thám cải trang thành người hầu, rồi mang theo chú chó Tiểu Hắc cẩu yêu quý của hắn. Tống Vân Nhi, Tống Tình đều thay đổi y phục xong, mọi người cùng lên xe lên đường đi Ninh quốc phủ.
Từ Quảng Đức huyện đến Ninh quốc phủ khoảng cách không xa lắm, ngồi xe khoảng hai tiếng đồng hồ là đến.
Đây là lần đầu tiên Dương Thu Trì đến Ninh Quốc phủ, tiến vào thành thấy nó phồn hoa hơn nhiều so với Quảng Đức huyện, trong thành ngựa xe chật ních, người qua lại không ngớt, nhiệt náo phi phàm, đúng là một cảnh tượng phồn hoa của đô thị lớn.
Tống Tình và Tống Vân Nhi đề nghị ăn uống, Long Tử Tư bảo ở Túy Oanh lâu có chỗ ăn, mọi người bèn quyết định cùng đến Túy Oanh Lâu dùng bửa.
Tống tri huyện không cho phép hai tỷ muội Tống Vân Nhi tiến vào trong, chỉ cho phép hai người ngồi ăn trên xe chờ bọn họ. Dương Thu Trì khiến hai cẩm y vệ chò ở ngoài, mang theo Hầu Tiểu Kỳ và số còn lại cùng Tống tri huyện và mọi người tiến vào thanh lâu.
Tống tri huyện cùng mọi người đều hóa trang thành phú thương, bỡi vì lão sợ mọi người sẽ nhận ra trị huyện của huyện Quảng Đức vào thanh lâu, nên đặc biệt nhờ Tống Vân Nhi hóa trang, nên nếu chỉ nhìn lướt qua bên ngoài, người quen cũng khó mà nhận ra được.
Đi vào trong viện, người chuyên tiếp khách ở cửa vừa thấy y phục của họ là đã biết có khách quý, cười ha ha bước lên nghênh tiếp: "Đại gia, quý ngài đến rồi, thỉnh vào trong." Vừa nhìn thấy Long Tử Tư, y hơi sửng sốt, "Ngươi, ngươi..."
"Ta làm sao?" Long Tử Tư cười lạnh, "Triệu ô quy, không nhận ra đại gia của nhà ngươi rồi sao?"
Lúc này Long Tử Tư đã thay một trường bảo bằng cẩm đoạn, ở eo đeo ngọc bội có không ít bạc, xem ra cá muối đã trở mình rồi, vị quỷ công họ Triệu lập tức cười toét miệng, luôn miệng nói không dám, dẫn mọi người vào trong đại đường của Túy Oanh lâu.
Trong đại đường, một tú bà vừa lùn vừa mập đon đả nghênh tiếp, cười khành khạch giống như con gà mái dầu, cất giọng nhão nhẹt: "Các vị lão gia lâu quá không gặp, các cô nương ở đây nhớ quý vị chết đi được." Thấy bên cạnh Dương Thu Trì còn có con Tiểu Hắc Cẩu, bà ta liền khoa trương khen nịnh: "Ái ôi...! Con chó nhỏ của vị đại gia này thật là khả ái ha!"
Tiểu Hắc cẩu theo sát bên người Dương Thu Trì, quay mặt đi không thèm lý gì đến mụ tú.
Tú bà nhướn mắt nhìn thấy Long Tử Tư, nụ cười hơi cứng lại, nhưng do là người từng trãi và đã tiếp qua vô số người, làm gì không biết đạo lý mỗi thời mỗi khác, thấy trong phục của Long Tử Tư và mối quan hệ với các vị đại gia như thế này, liền lập tức minh bạch, mặt mày tươi rói nói: "Long đại gia, lâu quá không gặp ngài, không biết có phải là có muội tử xinh đẹp nào ăn cắp hồn vía của ngài chạy mất rồi không?"
Long Tử Tư hừ lạnh đáp: "Đúng vậy, chính là bị một con chó mẹ chôm chạy đi mất."
Tú bà hơi bối rối, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không hề thiếu đi: "Làm gì có chuyện đó a." Nói xong quay đầu lại, ngẩng cái cổ ú cao giọng kêu: "Các cô nương, xuống lầu tiếp khách đi thôi....!"
Lập tức, oanh ca yên vũ, bảy tám cô nương trang điểm lộng lẫy nói cười vui vẻ kéo nhau từ trên lầu xuống, một người một khách ôm cổ từng vị trong nhóm Tống tri huyện bắt đầu nũng nịu làm duyên.
Dương Thu Trì ở xã hội hiện đại không phải là chưa đi dự dạ hội bao giờ. Nơi ấy thường có các vũ nữ đứng xếp hàng chờ người ta chọn, nhưng dù gì cũng không thể so sánh bằng thanh lâu cao cấp, ăn mặc tuy đơn giản, nên khí cô gái nhỏ lộ ra nửa gò ngực dựa ép vào lòng hắn, thì hắn không khỏi có chút tay chân luống cuống.
Cô gái thấy Dương Thu Trì có bộ dạng như vậy, liền biết đây là thiếu niên mới tới thanh lâu, liền cười khanh khách ôm cứng cổ Dương Thu Trì, thân người mềm nhũn càng áp sát vào, mùi hương sực nức bao trùm cả người hắn: "Tiểu ca ca, huynh lâu quá không có đến gặp nô gia rồi đó nha, nô gia nhớ huynh muốn chết luôn đó à!"
Dương Thu Trì không biết đối đáp như thế nào, lén đưa mắt nhìn Long Tử Tư, thấy y ôm eo một cô gái, động tác rất thành thạo, nhất định năm xưa thông thạo đường đi lối về này. Hắn quay lại nhìn Tống tri huyện và Kim sư gia, thấy tay chân họ cũng không hề nhà nhã, đều khẩn trương luồn lách lung tung. Hắn thầm nghĩ, hèn gì lão già râu dê không cho Tống Vân Nhi tiến vào, đích xác là không đẹp mắt chút nào.
Tú bà nheo mắt cười tít, hỏi ý mọi người: "Các vị đại gia, cô nương như vậy có được không?"
Dương Thu Trì hắng giọng rõ to, Long Tử Tư khẽ gật đầu, nói với mụ tú: "Ngươi chuẩn bị cho chúng ta một sương phòng, chúng ta đều đói rồi, cần phải ăn trước."
Tú bà cười càng hoan hỉ, ba vòng thịt trên cổ không ngừng rung động: "Long thiếu gia, ngài yên tâm, tôi sẽ kêu người chuẩn bị cho ngài và các vị đại gia đây tiệc rượu chu đáo, rồi sẽ cho vài vị cô nương đến uống rượu, xương ca khiêu vũ cho quý vị." Nói xong mụ liền vỗ tay, "Các cô nương, còn không mau thỉnh các vị đại gia lên lầu, đến sương phòng ngồi chơi chút a."
Các cô nương đều cười ỏn ẻn đứng dậy, một người kéo một anh cùng nhau lên lầu. Dương Thu Trì dù sao cũng chính là lần đầu rơi vào trường hợp này. Trước đây hắn cũng thường hay đến các hộp đêm, lại lăn lóc tìm tòi trên mạng cũng nhiều, mỹ nữ gì đều đã thấy qua. Những cô nàng ở đây vẫn còn chưa tới mức làm hắn động lòng. Kinh qua sự khẩn trương do mới đến thanh lâu lần đầu, hiện giờ Dương Thu Trì đã trấn tĩnh như không. Hắn cầm tay tiểu cô nương, tiêu sái dần bước lên lầu, trong lòng có cảm giác như đang ở bến Thượng Hải vậy.
Mọi người cùng đến sương phòng ngồi xuống, Tiểu Hắc cầu vẫn tồn tại bên cạnh Dương Thu Trì, nghênh đầu nhìn ngó khắp nơi. Chẳng mấy chốc sau, tửu yến đã chuẩn bị xong.
Dương Thu Trì nháy mắt với Long Tử Tư, Long Tử Tư hội ý, hỏi tú bà: "Gần đây có tin tức gì của Kim Khả Oánh cô nương không?" Nói đến đây, trong lòng Long Tử Tư đau như cắt, cố nhẫn nhịn lệ ứa ra đầy mắt.
Tú bà quay sang nhìn Tống tri huyện cùng mọi người, thấy họ đang thầm thì cười nói không ngớt. Tống tri huyện là người gì mà không biết dụng ý của mụ, liền nhìn Kim sư gia. Kim sư gia hắng giọng, móc từ trong lòng ra một đĩnh bạc đặt lên bàn, đĩnh bạc này ít nhất phải mười lượng.
Tú bà sáng rực hai mắt, cười ha ha đưa cánh tay mập ú ra định chộp thỏi bạc. Kim sư gia dùng quạt đánh vào mu bàn tay của mụ, khe khẽ lắc đầu, nhưng không nói lời nào.
Mụ tú bà này là người thông minh, lẽ nào lại không biết điều, cười a a nói: "Các vị đại gia đây chắc là mến Khả Oánh cô nương mà đến a. Nếu nói về đứa con gái này của tôi, thì đúng là một trăm người mới có một, rất nhiều vương công đại thần, cưỡi ngựa ngồi kiệu từ xa đến gần đều đến đây để nhìn nàng ta một cái thôi, Long thiếu gia là người biết rõ nhất. Năm xưa..."
Cây quạt của Kim sư gia lại vỗ một cái lên mu bàn tay của tú bà. Tú bà nhanh chóng nín bặt, thở dài một tiếng: "Ai, mọi người đến không đúng lúc rồi, con gái Khả Oánh của tôi đã... đã trở về thăm viếng người nhà rồi."
Con heo mập này, rõ ràng là thất tung, thế mà lại nói đi thăm nhà. Dương Thu Trì thầm mắng.
Long Tử Tư lại hỏi: "Vậy, tiểu nha hoàn Xuân Nha trước đây của nàng ta còn ở đây không?"
"Còn, vẫn còn. Có cần gọi nó lên đây không?"
Mọi người nghe thế tinh thần đều phấn chấn hẳn lên. Tìm được tiểu nha hoàn này, thì tình huống lúc Kim Khả Oánh thất tung năm xưa rất có hy vọng điều tra rõ ràng ra được rồi.
"Vậy làm phiền!" Long Tử Tư kích động có dư, lời nói có phần phát run.
Tú bà đứng dậy, nhìn nén bạc trong tay Kim sư gia, nuốt nước bọt đánh ực một cái mới bước ra ngoài cửa phân phó nha hoàn vài câu. Tiểu nha hoàn ấy đáp ứng, chuyển người chạy đi ngay.
Lát sau, một cô nương khác tiến vào. Nàng ta có thần hình đơn bạc, y sam rách cũ, gương mặt tiều tụy, cúi đầu bước tới cất tiếng chào vạn phúc.
Thần tình của Long Tử Tư có vẻ sửng sốt, đứng dậy bước đến trước mặt cô gái, hơi cúi người nhìn mặt cô ta, khẽ hỏi: "Ngươi... ngươi là Xuân Nha?"
"Dạ...!" Cô nương đó vẫn cúi đầu.
Thanh âm của Long Tử Tư có chút run rẫy: "Xuân nha, ngươi ngẩng đầu lên xem coi ta là ai?"
Xuân Nha từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy Long Tử Tư, gương mặt từ từ lộ vẻ kinh hỉ: "Long thiếu gia? Ngài là Long thiếu gia?" Long Tử Tư gật gật đầu.
Xuân Nha bước lên một bước, lại dừng phắt lại, mắt không cầm được lệ: "Long thiếu gia, ngài đã đến rồi. Khả Oánh cô nương..."
Long Tử Tư cắt lời nàng: "Đừng có gấp, Xuân Nha, lại đây cùng ngồi với thiếu gia nào." Rồi quay đầu nói với tú bà: "Ngươi có thể đi được rồi."
Tú bà vâng dạ, ánh mắt vẫn liếc nhìn nén bạc dưới quạt của Kim sư gia. Kim sư gia thấy mục tiêu chủ yếu của chuyến đi này đã đạt, khe khẽ cười, bỏ chiếc quạt ra.
Tú bà vồ lấy nén bạc trên bàn, bỏ luôn vào cái túi to giữa ngực, cười a a nói: "Vậy tốt lắm, lão thân đi đây, các vị đại gia từ từ dùng, các vị cô nương, chiếu cố cho tốt các vị đại gia nha!" Tú bà rời khỏi sương phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Kim sư gia nói với các cô nương: "Các ngươi ra ngoài trước, chúng ta còn có chút chuyện riêng, một lúc sau sẽ gọi các ngươi."
Các cô nương đáp ứng, oanh oanh yến yến rời khỏi phòng.
Long Tử Tư đóng chặt cửa phòng, trở lại chưa kịp ngồi đã vội hỏi: "Xuân nha, ta tìm ngươi biết bao lần rồi, tú bà đều nói là ngươi không có ở đây. Ngươi và Khả Oánh cô nương rời khỏi Quảng Đức huyện rồi thì đã phát sinh chuyện gì?"
Xuân Nha bật khóc, vừa khóc vừa kể: "Ngày ấy tôi và Khả Oánh cô nương chia tay thiếu gia ngài, vừa chuẩn bị rời khỏi cổn thảnh thì cô nương nói cần phải đi tiểu, thấy bên lộ không xa có một cổ tháp bỏ hoang, bốn phía không người, cô nương bèn xuống xe đến bên cổ tháp đó đi vệ sinh."
Dương Thu Trì nghe đến đó, trong đầu chợt rúng động, chẳng lẽ cổ tháp đó chính là hiện trường hung sát? Bèn hỏi: "Có phải là tòa cổ tháp không xa cổng thành phía tây không?"
"Đúng vậy." Xuân Nha gật đầu.
Dương Thu Trì, Tống tri huyện và Kim sư gia cùng đưa mắt nhìn nhau, khe khẽ gật đầu. Dương Thu Trì bảo: "Xuân nha cô nương, mời cô kể tiếp."
"Tôi ngồi trên xe đợi, đợi thật lâu mà không thấy cô nương trở về, do đó tôi chạy đến tìm, vừa tìm vừa gọi, tìm khắp nơi mà không thấy tung tích cô nương đâu, tôi mới hoảng loạn, chờ đến lúc trời tối hẳn mà cũng không thấy cô nương, mới không biết tính làm sao. Tôi chạy đến tìm thiếu gia ngài, nhưng ngài đã đóng cửa, hỏi lân cư mới biết ngài đi chép sách cho người ta, chỉ sợ mấy ngày sau mới quay trở về nhà."
Long Tử Tử thảm não nói: "Ngày ấy ta đến Bát Lý đồn ở ngoại thành chép sách thuê cho một nhà giàu. Nhưng ta... ta nào biết... ai...!"
"Tôi không tìm được thiếu gia, chỉ biết chạy đi báo quan, nhưng quan sai nói thời gian thất tung của cô nương quá ngắn, có thể sẽ tự quay về, nếu sau hai ngài mà không thấy thì mới có thể báo, xong tống tôi trở ra." Kể đến đó, cô ta lại bật khóc.
Xem ra, Xuân Nha cũng không nhìn thấy qua hung thủ giết người. Dương Thu Trì không chịu bỏ cuộc, lại hỏi tiếp: "Xuân Nha cô nương, lúc cô tìm ở gần cổ tháp đó, có phát hiện điều gì dị thường không? Ví dụ như huyết tích chẳng hạn."
Xuân Nha dừng khóc, cố gắng hồi ức thật kỹ lại mọi thứ, rồi lắc đầu đáp: "Không có, quanh đó mọc đầy cỏ, thật cao, tôi cũng không nhìn kỹ mặt đất, chỉ là kêu gọi lớn tên của cô nương. Chẳng lẽ cô nương thụ thương hay sao? Cô nương thế nào rồi? mọi người tìm ra được cô nương rồi hay sao?" Xuân Nha vội vã hỏi.
Long Tử Tư thở dài, cầm tay Xuân Nha: "Cô nương của ngươi, nàng, nàng ta đã chết rồi!"
A...? Xuân Nha tuyệt vọng gào lên một tiếng, che mặt khóc nấc.
Chính vào lúc này, sương phòng bị đá mở toát ra, bảy tám tên quy công và đầy tớ cầm gậy tiến vào, tiếp theo đó là mụ tú bà mập như heo, cười khành khạch lạnh lùng: "Ta biết các ngươi đến đây chẳng phải là tìm cô nương, nói đi, các ngươi là chuột ở chỗ nào chui ra, dám đến Túy Oanh lâu của ta hỏi này hỏi nọ."
Tên quy công (*) đón khách họ Triệu lúc nãy cũng cười lạnh: "Ta vừa rồi nhìn thấy tên họ Long mang theo nhóm người này không giống bộ dạng đi tìm cô nương chút nào. Ta len lén nghe trộm, quả nhiên bọn chúng đang tập trung hỏi con nha đầu thối này chuyện liên quan đến Kim Khả Oánh."
Chú thích:
Quy công: Hay còn gọi là "móng rùa", "đầy tớ rùa", "quy nô", "quy trảo", là những tiếng lóng chỉ bọn đầy tớ đàn ông giúp việc trong kỹ viện. Sở dĩ có liên quan đến "Quy" bởi vì "Quy" được một bộ phận người Trung Quốc coi là loài rùa, không có giống đực, giao hợp với rắn đẻ ra trứng. Lại vì đàn ông trong Nhạc hộ thuộc Giáo phường thời Đường đều đội khăn xanh chữ vạn, mà đầu rùa cũng có màu xanh. Vì hai lý do trên mà người ta đem rùa ví với loại đàn ông mở kỹ viên và để vợ lăng nhăng với người khác. Hệ thống tiếng lóng trong nghề kỹ viện có rất nhiều, ví dụ như Bảo kê (Xanh đầu),Đánh xe trong hay Tiên sinh nhỏ (Thanh quán nhân, xử nữ chưa từng ngủ với khách),Buộc lược, Mở bao, khai bao (xử nữ lần đầu tiên ngủ với khách),Tiên sinh, ,,,...(chú thích của người dịch)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.