Bạch phu nhân vô cùng thất vọng, nhưng nghe Bạch Tố Mai trong lòng vẫn còn húc hắc ho, ít nhất cũng có một đứa con gái sống lại, như vậy là đã tạ ơn trời phật rồi. Bà quay sang Bạch thiên tổng nói: "Lão gia, chúng ta mang Mai nhi quay về trước, tìm lang trung chữa thương cho nó a." Bạch thiên tổng gật gật đầu, ôm quyền nói với Dương Thu Trì: "Đại ân không thể nào dùng lời để nói hết, Bạch mỗ sau này nhất định không quên cái ân cứu mệnh của tiểu huynh đệ." Dương Thu Trì đáp: "Bạch thiên tổng quá lời rồi. Mau đem lệnh ái về đi." Ân Đức bước lên nói với Bạch phu nhân: "Mẹ, để con cõng nàng ấy." Bạch Tố Mai nghe Ân Đức nói thế, cổ họng lập tức phát lên những âm thanh hàm hồ không rõ, ôm chặt Bạch phu nhân không rời. Dương Thu Trì lại vỗ vỗ vai Ân Đức: "Ân công tử, thường ngày ngươi nhất định là khi phụ phu nhân không ít ha. Xem ra ngươi khiến Ân phu nhân sợ quá rồi kìa." Ân Đức lúng túng cười, không biết nên nói gì. Dương Thu Trì nói với Tống Vân Nhi: "Vân nhi, lại phải nhọc công muội rồi, giúp mang Ân phu nhân về, được không?" Bạch thiên tổng nói: "Không cần, không cần, ngoài nha môn chúng ta có kiệu, cho chúng vào mang nó ra là được rồi." Tống Vân Nhi nghe Dương Thu Trì đột nhiên đề nghị nàng cõng Bạch Tố Mai ra, có chút bất ngờ, vẫn còn chưa lấy lại thần. Dương Thu Trì nói với Tống tri huyện: "Tri huyện đại nhân, không, bá phụ, tiểu chất hoài nghi án kiện này còn có kẻ đồng lõa còn chưa sa lưới." Liếc Ân Đức một cái, hắn cười cười, lại nói, "Kẻ đồng lõa này biết Ân phu nhân chết rồi sống lại, nhất định sẽ trở lại sát nhân diệt khẩu, Vân nhi có võ công, lại là nữ nhân, tiểu chất mạo muội thỉnh Vân Nhi là hộ vệ bên cạnh Ân phu nhân, ý của người thế nào?" Nghe Dương Thu Trì khen võ công của mình, Tống Vân Nhi rất đắc ý. Lại nghe hắn muốn bản thân nàng làm thiếp thân hộ vệ cho Ân phu nhân, phòng hờ kẻ đồng phạm đến sát nhân diệt khẩu, chính là rất hợp với ý nàng. Học võ công vốn là để hành hiệp trượng nghĩa, chuyện này lại có thể dễ thể hiện ý khí nghĩa hiệp nhất, nàng đương nhiên nguyện ý, nên không chờ Tống tri huyện biểu hiện, bèn giành nói trước: "Được a! Cha, cha hãy để con đến bảo hộ Bạch tỷ tỷ đi." Tống tri huyện cười nói: "Bạch thiên tổng dù sao cũng là võ tướng, không những tự bản thân võ nghệ cao cường, mà thủ hạ kiêu dũng thiện chiến nhiều không kể xiết, cần gì đến nha đầu ngươi ra mặt a." Tống Vân Nhi dẫu môi không phục: "Con không kém cạnh gì họ a." Rồi xoay người nhìn Bạch thiên tổng, "Bá phụ, người nói xem, con đến bảo hộ Bạch tỷ tỷ, được hay không?" Bạch thiên tổng ôm quyền đáp: "Vậy thì càng tốt, ta lần này tang gia bối rối, cũng không mang theo nhiều tùy tòng giỏi giang. Tiểu thư võ nghệ cao cường, ta đã sớm nghe thấy rồi, nếu như có thể chịu khuất tất bảo hộ cho tiểu nữ, thì đó là chuyện tốt không gì bằng." Tống Vân Nhi cười hì hì, nghiêng đầu nhìn Tống Tri huyện: "Cha, thiên tổng đại nhân người ta đã đáp ứng rồi, cha hãy để con đi đi." Tống tri huyện vốn muốn kết thân với vị Bạch thiên tổng này, nghe nàng nói như vậy, liền thuận sóng đẩy thuyền: "Nếu là như thế, con cần phải bảo hộ Ân phu nhân cho tốt, nhớ lấy, không được đảo loạn!" "Dạ...!" Tống Vân Nhi vui mừng đáp ứng. Dương Thu Trì nhìn Ân Đức, thấy hắn nắm chặt bàn tay thụ thương, sắc mặt thâm trầm bất định, không đoán được hắn nghĩ gì. Trầm ngâm một chút, Dương Thu Trì ngoắc ngoắc Tống Vân Nhi, nàng chạy lại kế bên hỏi: "Cái gì?" Dương Thu Trì kề sát tai nàng, dặn dò: "Nhớ rõ, muội không được rời khỏi Bạch tỷ tỷ chút nào, ăn ngủ đều phải ở bên cạnh cô ấy, không quản là ai khiến muội li khai, cũng không được nghe theo, hiểu không?" Tống vân nhi gật gật đầu, cười hi hi: "Cái đó thì đương nhiên. Nếu không thì sao gọi là bảo vệ sát bên người chứ." Dương Thu Trì nói với Bạch thiên tổng và Bạch phu nhân: "Bạch tiểu thư vừa tỉnh lại, hơn nữa xương cổ thụ thương, thân thể cực kỳ hư nhược, trong thời gian này cần nằm im nghỉ ngơi, ngoại trừ Tống tiểu thư, những người khác không cần phải đến quấy nhiễu." Lại nói với Ân Đức, "Ân công tử, đoạn thời gian này chắc phải ủy khuất cho công tử, công tử cũng không thể đến nhiễu loạn Tôn phu nhân, cho đến khi bệnh của cô ấy khỏe lại." Ân Đức gật gật đầu, cung tay nói với Tống Vân Nhi: "Vậy làm phiền Tống tiểu thư rồi." Dương Thu Trì nói: "Được rồi, Vân nhi, mau cõng Bạch tiểu thư đi ra thôi. Nhớ! Thiếp thân bảo hộ!" "Biết rồi! rề rà quá." Tống Vân Nhi mỉm cười hàm tiếu, bước đến bên Bạch Tố Mai, "Bạch tỷ tỷ, để muội cõng tỷ." Lần này Bạch Tố Mai ngoan ngoãn bỏ Bạch phu nhân ra, gượng người nằm trên lưng Tống Vân Nhi. Tống Vân Nhi cõng Bạch Tố Mai mà như không có gì trên lưng vậy, như làn khói phóng ra khỏi phòng. Bạch thiên tổng cùng mọi người cũng theo sau. Mọi người ra khỏi nha môn, đặt Bạch Tố Mai lên kiệu, rồi nhanh chóng đến chỗ Ân gia. Dương Thu Trì dẫn Tiểu Hắc cẩu trở về nhà gia,, cùng Đại Bản Nha đàm tiếu một hồi, thấy trời đã ngã về tây, xem ra là khoảng bốn năm giờ chiều rồi, không biết Kim sư gia giúp do nhà đã xong chưa, Dương mẫu và vợ đã vào trong nha môn chưa, nên quyết định ra ngoài xem thử. Do đó, hắn chào Đại Bản Nha cùng các cấm tốt, rồi ra khỏi nhà lao, đi qua giếng trời ở đại đường đến khu vườn phía Tây của nha môn. Đây chính là nhà của mình rồi! Dương Thu Trì đứng trước cửa vườn, quan sát kỹ một chút, thấy phòng ốc nguyên an bài để cho huyện nha điển sứ cư trú quả thật là lớn, tuy có chút cũ kỹ, rường cột chạm trổ trên mái hiện đã tróc lỗ chỗ, cửa lớn cong ra vài kẻ nứt lớn. Chẳng biết bọn nhà quan này cả ngày làm gì, mà chẳng chịu bỏ chút ngân lượng ra tu sửa lại một chút. Hắn không hề biết rằng, trong thời cổ đại có câu "Quan bất tu nha" (Quan không sửa nha môn). Lại có câu gọi là "Thiết đả đích nha môn lưu thủy đích quan" (Nha môn vững bền làm quan trôi chảy). Một nhiệm kỳ quan có ba năm, mãn nhiệm thì đi, nếu như muốn sửa nha môn, một là phải tốn một số kinh phí lớn, mà lại phải bỏ tiền túi ra; Hai là nha môn vô cùng chú ý đến mặt Phong thủy, sợ sửa bậy bạ sẽ phá hư phong thủy; Ba là cho dù sửa xong rồi bản thân cũng chẳng hưởng thụ lâu. Hơn nữa, nếu như kiếm bạc sửa chữa nha môn cho tốt, làm không xong lại tổn hại đến hình tượng thanh liêm của mình. Do đó, nha môn chỉ cần không sập, thì không nhất định phải tu sửa. Dương Thu Trì cảm khái một hồi, cũ thì có cũ, nhưng khu nhà này khá rộng rãi. Đẩy cửa rào tiến vào, hắn thấy vườn này đại khái rộng bằng một sân bóng rổ, ở giữa có một cây hoa quế, hiện giờ chính là mùa quế ra hoa, nên toàn cây đều mẩy đầy sắc hoa trắng nhỏ, làn hương dìu dịu làm động lòng người. Trong viện có ba dãy phòng lớn, mỗi dãy có bốn năm gian, sát thềm mỗi phòng đếu có trồng một thứ hoa cỏ không rõ tên, nở ra những bông hoa đủ sắc. Ở một phía bên trong đại môn, có đặt cái chuồng chó tối hôm qua Dương Thu Trì mới làm xong. Tiểu Hắc câu dường như biết đây chính là nhà mới của mình, chạy loạn sủa loạn trong vườn, hít ngửi chỗ này, cào cào chỗ nọ. Dương Thu Trì đang hân thưởng khi vườn, thì cửa phòng đối diện được mở ra, Phùng Tiểu Tuyết mang trên eo một cái tạp dề bằng bố màu làm, xách một bồn nước bước ra, ngẩng đầu nhìn thấy Dương Thu Trì, cao hứng kêu lên: "Phu quân, chàng về rồi!" Đặt thùng nước xuống, nàng bước đến cầm tay Dương Thu Trì, mặt vô cùng hưng phấn. "Trở về rồi." Dương Thu Trì thấy Phùng Tiểu Tuyết bụi bặm khắp người, thương yêu giúp nàng phủi bụi bặm trên vai, hỏi: "Đang làm gì đó? Sao lại để đất đai bám đầy đầu cổ thế này?" "Thu dọn phòng ấy mà, cái trạch viện này to đến bằng thích!" Phùng Tiểu Tuyết cao hứng đến nổi muốn hét lên, "Phu quân, nghe nói chàng làm quan rồi, thiếp và mẹ đều mừng quá trời luôn." "A a a." Dương Thu Trì cười cười, "Chẳng phải là quan gì, chẳng qua là một anh tiểu lại, tiểu lại chuyên coi nhà giam ấy mà." Phùng Tiểu Tuyết không hiểu quan và lại khác biệt thế nào, nhưng trong mắt nào, phu quân là người nhà quan rồi, vậy là bậc cao nhân rồi, hiện giờ còn dời nhà vào nha môn ở nữa, chuyện này trước đây có mộng nàng cũng không dám nghĩ đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]