Tôi ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt đứa trẻ dịu dàng hỏi:
- Nói cho chị nghe, cái nghiên này em từ đâu mà có. Đừng sợ, dù em thật sự đã lấy nó, chị cũng sẽ mua nó về!
Đứa trẻ nhỏ thó tuy đã bảy tám tuổi nhưng chỉ cao tới éo tôi, trên mặt lấm lem bùn đất, cả người dơ bẩn đầy vết bầm tím, nhiều chỗ đã rướm máu vì bị đánh đập, trông vô cùng đáng thương. Lúc này nó đã bớt sợ hãi, hơn nữa nó biết tôi là người bảo vệ nó nên nó hình như đối với tôi nảy sinh cảm giác sùng bái. Nó nhỏ giọng nói, nước mắt trong suốt như pha lê từ hốc mắt chảy ra.
- Em không ăn trộm, cái nghiên này là em thắng được. Bài thơ của em thắng được giải nhất, đây là ông chủ cho em, nói em tương lai nhất định làm được việc lớn, khuyên em cố gắng học hành.
Quả nhiên! Đám người trời sinh phú quý này vốn coi người nghèo bằng nửa con mắt, luôn cho rằng mình là ngọc ngà còn người nghèo chính là cỏ rác.
Tên công tử nghe vậy thì ha ha cười, buông lời miệt thị:
- Mi lừa được đám phụ nữ ngu ngốc đó chớ sao lừa được ta, một tên cóc ghẻ như mi đừng nói là làm thơ, nửa chữ cắn răng còn có khi không biết. Biết điều thì giao cái nghiên đó ra đây, còn không thì lên quan phủ!
- Đừng hiếp người quá đáng! – Tôi quát – Em trai, em đọc bài thơ đó ra là biết ngay, mắt chó không nhìn được người cao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673583/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.