Cố Nhân Gặp Lại
(chương này do bận và bí ý tưởng nên viết hơi lâu, nhưng qua được đoạn này mấy chap sau sẽ cố gắng viết hấp dẫn hơn ạ. cảm ơn mn)
Tháng ba Phượng thành trời se se lạnh, thi thoảng lại đổ mưa phùn lất phất làm Đan Thanh phát cáu vì quần áo giặt rất lâu khô. Tôi cũng chả hiểu nguyên do gì, xưa nay ở Vạn Kiếp chưa từng xảy ra cơ sự đó.
Từ lúc phát hiện ra hồ Thuỷ Tinh, tôi hay dạo quanh hồ vào lúc trời còn tờ mờ sáng, cảm thấy không khí ở đây rất chi là ảo diệu. Bốn bề vừa yên tĩnh, lại bảng lảng sương khói, gợi nhớ cho tôi rất nhiều chuyện ngày xưa. Ngặt nỗi mới đi một vòng mà quần áo, đầu tóc đã ướt nhẹp, chuyến này về lại phải nghe bà trẻ Đan Thanh càu nhàu.
Thanh Vân choàng áo choàng lên vai tôi tủm tỉm:
- Đan Thanh vừa mới cằn nhằn em vì tội chỉ cho chị biết chỗ này.
Tôi lơ đễnh quét mắt về phía bên kia bờ hồ nhưng chỉ thấy toàn sương khói. Trùng hợp ý nhỉ, bên đó là cung vua, nhưng ngoại trừ lần ăn trộm bị phát hiện ra thì tôi cũng chưa từng bắt gặp người kia đứng đó lần nào nữa. Và cả ông hoàng sáu to gan lớn mật nọ cũng chả thấy đâu.
Tôi gỡ áo choàng khoác lại cho Thanh Vân, thuận tiện hỏi:
- Em đã khoẻ hẳn chưa, sao lại ra đây thế?
- Khoẻ rồi ạ! - Cô nàng đáp - Mấy hôm không thấy chị, định sang cung Quân Hoa lừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673575/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.