Lần này tuy nói Hoài Văn quân chúng tôi diệt được toán quân tiếp viện của Thoát Hoan, nhưng tổn thất là nỗi đau mà không phải dùng ngôn từ có thể diễn tả được.
Tôi lệnh cho đội trưởng của các tiểu đội ghi lại danh sách những binh lính đã hy sinh trong trận chiến này, đến khi giặc tan, Trần Quốc Toản sẽ là người tâu lên để triều đình truy phong cho họ. Trần Quốc Toàn nghẹn ngào gật đầu, tuy lúc bình thường trông cậu ta có vẻ vô tư lự, nhưng nhìn những người từng một dạ trung thành với mình lần lượt nằm xuống, trong lòng ắt hẳn không khỏi cảm thấy mất mát đau thương. Và tôi cũng không ngoại lệ.
- Chúng ta có quay lại Chương Dương hay không? – Trần Quốc Toản hỏi.
Tôi đáp lời cậu ta:
- Không cần đâu, Chương Dương chỉ là một cái vỏ rỗng, e rằng đã sớm về tay. Nếu như Chiêu Minh Vương hiểu ý tôi, thì giờ này quân ta đã vây thành rồi. Ta vừa đi vừa thăm dò, nếu thật sự thế thì ngài ấy sẽ đưa ra tín hiệu.
Thu dọn xong tàn cuộc, ăn một chút lương khô, tôi và Hoài Văn quân cùng nén bi thương, biến đau thương thành sức mạnh tiếp tục đoạn hành trình gian nan hung hiểm. Tôi leo lên ngựa, lại vô thức quay đầu nhìn về cô gái đã ngủ yên trên bãi chiến trường mãi mãi. Đúng là con gái Mông Cổ, có chết cũng phải chết oanh liệt nơi trận mạc chứ không phải vùi thân nơi gác tía cung son. Tuy hôm nay Trà Luân là kẻ chiến bại, nhưng chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673539/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.