Sang ngày hôm sau, vừa tảng sáng tôi đã nghe tiếng pháo đì đùng vang lên bên tai, với tay kéo rèm cửa, bỗng thấy trước mắt mờ mịt, chỉ xòe tay ra ngoài một chốc đã âm ẩm lành lạnh hơi sương.
Tôi lay Quốc Chẩn tỉnh dậy, mặc cho nó một bộ viên lĩnh màu trắng viền đỏ thêu hàn mai ngạo tuyết, áo bông lót bên trong cho khỏi lạnh, lại đeo trên cổ một chiếc kiềng vàng có chạm chữ phúc. Tôi vừa thay áo cho Quốc Chẩn vừa ngắm nghía hồi lâu, đến lúc trông thằng bé trắng trắng tròn tròn như cục bông, thơm tho sạch sẽ ưa nhìn mới hài lòng cho nó ra gian trước.
Hôm nay tôi cũng đặc biệt búi tóc cao trên đỉnh đầu, trâm cài hình phượng, tai đeo khuyên ngọc trai, bên hông lại treo một túi hương bằng lụa. Thụy Hương ở bên ngoài đã đợi sẵn, thấy tôi ra thì bước đến dắt tay Quốc Chẩn, miệng tươi cười cất giọng khen:
- Hiếm thấy phu nhân ăn vận chỉnh chu như thế!
Tôi cũng cười đáp lời:
- Hôm nay đúng dịp đặc biệt, tốt xấu gì cũng không nên xuề xòa!
Cũng khá lâu rồi tôi không chải chuốt ăn dọn, ngày thường nếu ở trong Quân Hoa cung cũng chỉ tùy ý xõa tóc, mặc trung y rồi khoác tràng vạt bên ngoài. Trên chiến trường lại càng đơn giản, đa số thời gian toàn mặc giáp minh quang, mái tóc dài thường xuyên trong tình trạng bám đầy bụi cát, tôi dứt khoác cột đuôi ngựa sau đầu, thỉnh thoảng còn cảm thấy nó cứng hơn cả lông chổi. Sau này chiến thắng trở về,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673534/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.