Về vấn đề của Trần Nhật Duật, anh ta và cô Ngọc Châu kia sau đó có ngược nhau chín chín tám mươi mốt lần hay không thì cơ bản tôi cũng không quan tâm lắm.
Sau này có một ngày Mạc Đĩnh Chi hớt hải chạy sang Quân Hoa cung tìm tôi, báo rằng thầy sáu của cậu ta mất tích hai ngày rồi. Ban đầu tôi có hơi chưng hửng, sau hỏi lại mới biết hóa ra là cô Ngọc Châu vì chịu không nổi anh ta đày đọa, cứ thế ban đêm trèo tường trốn đi. Tôi à một tiếng có vẻ thông suốt, bèn bình tĩnh bảo nó:
- Cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ là một hồi tình thú mà thôi!
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt như đêm ba mươi của Mạc Đĩnh Chi, tôi lại cười gian trá nói:
- Sau này sẽ hiểu, sau này sẽ hiểu!
Mạc Đĩnh Chi cũng là kẻ thông minh, suy nghĩ một lát thì đỏ mặt, liền cũng từ giã trở về. Nghe nói hôm sau Trần Nhật Duật trở về tay không, cả người cũng gầy đi một vòng, sau đấy kẻ trầm mặc lại càng thêm trầm mặc. Bởi mới nói những người hay cứng miệng nội tâm thường yếu mềm.
Việc này làm tôi bỗng dưng nhớ tới mấy vở kịch hay được xem, nữ chính vốn là công chúa quyền quý của một nước lại nhìn trúng một vị vương gia nước lân cận, sau đấy mặc sự ngăn cản của người nhà bỏ trốn vào phủ của vị vương gia kia làm nô để được ngày đêm hầu cận. Rốt cuộc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, sau một hồi ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673529/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.