Mở cửa hít thở không khí thanh sạch bên ngoài, sau một trận mưa vạn vật như sinh sôi nảy nở. Sáng nay khi trời chưa hửng nắng, trời lành lạnh thanh thanh, bên tai là tiếng chim hót đầu cành ríu rít, quả là cảnh đẹp ý vui.
Tinh thần Trần Khâm tốt hơn hẳn bình thường, còn tôi hôm nay cũng cảm giác có gì đó khác biệt, nhưng ngoại trừ eo hơi mỏi lưng hơi đau thì hình như cũng tồi tệ như tôi từng tưởng tượng.
Tôi lại không ưa vẻ vui sướng khi người khác đau khổ của Trần Khâm, bèn nhỏ giọng dè bỉu:
"Rất là giống một con ngựa hoang!"
Trần Khâm phì cười gác cằm lên vai tôi, gian trá nói:
"Vừa hay tôi lại cầm tin con ngựa."
Tôi nhếch môi:
"Ngựa nào thì cũng dùng để cưỡi!"
Lúc này vừa hay người đỏ mặt lại là Trần Khâm.
Hôm nay hồi kinh nên bọn tôi dậy rất sớm để chuẩn bị, Trần Khâm đột nhiên hoá thân thành người đàn ông của gia đình phụ tôi hết việc này đến việc khác, có cảm giác như một cặp vợ chồng bình thường. Những thứ trước đây tôi quen dùng anh ta càng cẩn thận đem tất cả để vào rương dù tất cả đều đã cũ kỹ.
"Những thứ này không cần mang theo đâu, cũ hết cả rồi!"
Trần Khâm lại nói:
"Nhìn vật nhớ người, nhìn nó giống như thấy em của ngày xưa vậy."
Tôi bật cười:
"Có gì tốt đâu, ngày xưa em là một đứa trẻ ngỗ nghịch."
"Nếu em không ngỗ nghịch thì tôi còn xót hơn!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673517/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.