Trước khi mang thai, ước mơ của tôi là mỗi ngày đều được ăn một con cá chép to ở hồ Thủy Tinh, sau khi mang thai, tôi lại ước tốt nhất là hồ Thủy Tinh đừng sót lại một con cá nào nữa.
Hồ Thủy Tinh mùa này bạt ngàn những sen là sen, nhưng nhắm chừng nửa tháng nữa chúng cũng bắt đầu tàn lụi dần. Tôi nằm trên thuyền nhỏ nhìn trời xanh nước xanh, xung quanh là màu lá sen xanh mát, thi thoảng điểm màu hồng phấn của cánh hoa sen vô cùng hài hòa. Trần Khâm ngồi chèo thuyền đối diện tôi, dưới khoang thuyền là những con cá chép lớn đang nằm đớp khí. Tôi thoáng âu sầu, nhiều như vậy chẳng biết khi nào mới ăn xong.
Sen đang nở rộ, tranh thủ vào lúc sáng sớm hái những đóa hoa tươi mới nhất để ướp trà, nghe nói sen ở hồ Dâm Đàm là thích hợp nhất để ướp, nhưng nhớ lại những chuyện phiền phức ở đó thì trong lòng tôi lại âm thầm phản đối.
Trần Khâm dùng mái chèo rẽ lối vào, tôi bất giác nhớ đến một câu ca dao, cười đọc:
"Búp sen lai láng giữa hồ,
Giơ tay muốn bẻ sợ chùa có sư"
Trần Khâm bên kia ngó qua, ánh mắt loé lên tia tinh nghịch hiếm thấy, đáp:
"Có sư thì mặc có sư,
Giơ tay anh bẻ có hư anh đền."
Tôi liếc anh ta, anh ta cũng nhìn tôi, cả hai bỗng nhiên ôm bụng bật cười. Trần Khâm lại tiếp:
"Đền cho em một đứa trẻ."
Đôi gò má tôi đỏ ửng, âm thầm mắng anh ta cái đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673506/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.