Buổi tối trong giấc ngủ chập chờn, cảm giác chăn lún xuống như có người ngồi xuống bên cạnh. Tôi hé mắt ra nhìn thì thấy Thoát Hoan hôn trán mình, thì thầm bên tai tôi:
"Tôi từng mong em nhớ lại, nhưng hiện giờ tôi lại mừng vì em vĩnh viễn quên đi."
Đầu tôi có chút đau buốt, tôi khẽ trở mình. Thoát Hoan kéo chăn lên cho tôi rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài cửa.
Tôi ngẩn ngơ nhìn anh ta, trong lòng rối như tơ vò.
Thoắt cái ngày Đạp Thanh cũng tới. Tôi mặc bộ quần áo màu trắng của Mông Cổ, tóc tết đuôi sam, đầu và cổ đeo chuỗi ngọc xanh lam, hai bên thái dương lại đeo tua rua bằng ngọc trai phủ xuống ngực. Thoát Hoan ngẩn người nhìn tôi một lát bèn đưa cánh tay cho tôi. Tôi vịn vào tay Thoát Hoan, cùng Trà Luân lên xe ngựa đến thảo nguyên ngoại thành, Trát Lạt và Khoát Khoát Lạt thì theo sau bằng một cỗ xe ngựa khác.
Đến nơi chỉ thấy màu cỏ xanh mênh mông bạt ngàn trải dài đến tận cuối chân trời, gió xuân thổi lành lạnh trên da thịt. Tôi hít lấy ngụm không khí trong lành mà từ lâu rồi chưa từng mơ qua, cảm thấy từ trên xuống dưới như một mẫu ruộng khô cằn được tưới ngập nước sông thanh mát.
Xung quanh tôi đã có rất nhiều nam thanh nữ tú, bọn họ mặc quần áo sặc sỡ, nói nói cười cười. Tôi bỗng thấy vô cùng lạc lõng, vô thức đứng nép sau lưng Thoát Hoan.
Trát Lạt bước đến bên cạnh tôi, ra dấu rằng hãy yên tâm đã có anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673479/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.