Hoài Văn quân đang nấp ở đằng sau tôi lúc này không chịu nỗi đều nhất tề xông lên, tôi vừa kêu dừng lại thì hai bên đã nổ ra ác chiến.
Đánh một hồi quả nhiên đã có vài kẻ nắm giữ quyền hành ra mặt, trong số đó có một cô gái mặc giáp, tôi vừa trông thấy bóng dáng quen thuộc vội kêu lên:
"Chị Anh Nguyên, là em đây!"
Chị Anh Nguyên nghe tiếng tôi thì ngay lập tức hô tất cả dừng tay rồi tuốt gươm xông vào cuộc hỗn chiến, tôi thở phào một hơi, cũng may là không có thương tổn gì nghiêm trọng. Chị Anh Nguyên tức giận lên tiếng hỏi:
"Là kẻ nào có mắt như mù?"
Quân lính tự dàn ra hai bên, chừa lại kẻ ban nãy làm khó tôi đang lúng túng cúi thấp người. Chị Anh Nguyên hỏi lại một lần nữa, thấy anh ta gật đầu xác nhận mới dõng dạc nói:
"Kẻ này mạo phạm bề trên, đem đi xử theo quân pháp!"
Tôi cản chị Anh Nguyên, lắc đầu nói với chị:
"Hay là thôi đi, trong tình hình hiện nay đúng là không thể lơi lỏng được, em dẫn quân đến đây giờ này cũng không trách được anh ta."
Chị Anh Nguyên chau mày nhìn tôi, thắc mắc hỏi:
"Đội quân này là thế nào, sao bọn chị không nghe tin tức gì thế?"
Tôi nhỏ giọng đáp:
"Quan gia tự mình dẫn quân đến tiếp viện, em sợ trên đường có mai phục nên đã xin đi do thám trước. Đây là Hoài Văn quân của Trần Quốc Toản, hai chúng em mỗi người một nửa chia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673459/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.