Trần Quốc Toản là người đầu tiên nhận ra sự khác lạ của tôi, có lẽ do cậu ta đứng cùng với tôi trong hàng ngũ của Hoài Văn Quân. Cậu ta đứng quay lưng về phía tôi, vừa sửa yên ngựa vừa như bâng quơ hỏi:
"Trận chiến sắp tới sẽ còn ác liệt hơn lúc đầu, sao nhìn chị cứ như ở tận đâu đâu?"
Tôi cũng chẳng biết nói sao, nếu nói ra thì cậu ta chắc chắn sẽ nghĩ tôi mang thành kiến quá lớn. Tôi ậm ừ tiếp tục nghĩ ngợi, lát sau lại vô thức hỏi:
"Chú nghĩ đám Trần Kiện liệu có đủ năng lực để đảm đương trọng trách này không?"
Tôi cứ tưởng Trần Quốc Toản sẽ nói tôi múa rìu qua mắt thợ, nhưng cậu ta lại phì cười:
"Nếu chị nghi ngờ thì sao không tự mình đi kiếm chứng?"
Tôi chỉ vào mũi mình, ngốc nghếch hỏi:
"Kiểm chứng?"
Trần Quốc Toản lại nhếch môi cười tỏ ra đắc ý, rồi nghiêng đầu về phía sau nhìn tôi nói:
"Nếu sợ thì tôi đi cùng chị!"
Cảm giác như có người nhìn thấy mình đốt nhà người khác còn tốt bụng đổ thêm một thùng dầu.
Tôi vô thức nhìn về phía Trần Khâm thấy anh vẫn đang kiểm tra quân số trước khi xuất trận, thỉnh thoảng lại liếc sang tôi giống như muốn nghe tôi và Trần Quốc Toản đang nói gì.
Tôi nheo mắt nhìn Trần Quốc Toản, nghi hoặc nói:
"Lần này tiến quân về kinh là cơ hội tốt để chú lập công đấy!"
Trần Quốc Toản thở dài:
"Kể từ lúc tôi giao Hoài Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673445/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.