Trần Khâm và Thượng hoàng tiến quân về vùng Thiên Mạc, buổi sáng xuất quân tôi cưỡi ngựa phía sau mấy người Chiêu Minh Vương và Phạm Ngũ Lão, xem bọn họ uống rượu thề.
Gió sông Nhị Hà thổi tạt vào mặt, bên tai tôi vang lên bài Hịch tướng sĩ, dù cha tôi không có ở đây nhưng khúc ca hào hùng giống như đều nằm trong tâm khảm của từng binh lính.
Tôi nhìn Trần Khâm lần nữa thấy anh cũng đang mỉm cười với tôi, tóc búi cao toàn thân mặc giáp, hiên ngang trên con ngựa to khỏe như một chiến thần.
Chúng tôi nhìn nhau, không cần nói nhưng đều âm thầm hẹn ngày trở về.
Có tiếng tù và thổi lên vang vọng, đoàn quân của tôi cũng dời gót. Lá cờ thêu sáu chữ vàng trên nền cờ đỏ rực của Hoài Văn quân nổi bật lên giữa đội quân Thánh Dực của Chiêu Minh Vương, mọi giác quan của tôi như mở ra hết cỡ.
Toàn quân mai phục ở bến Chương Dương đợi tin, đây là cứ điểm quan trọng để tiến quân về kinh thành.
Tôi và Trần Quốc Toản thường xuyên dẫn Hoài Văn quân dùng thuyền nhẹ chèo ra thăm dò, sau mấy ngày quan sát quả nhiên nhìn thấy được sự rệu rã đến mức bọn chúng còn phải giết ngựa chiến để bỏ bụng.
Tôi không khỏi lắc đầu nhìn Trần Quốc Toản, nếu như tình hình cứ tiếp tục giằng co như thế, có phải chăng bọn chúng giết cả người để ăn hay không?
Kể từ ngày chúng tôi kéo quân đến mai phục, hằng ngày đều có những xác chết do bệnh bị ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673431/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.