Trước khi đi, Trần Khâm lại lôi ra chiếc trâm hoa của tôi dạo nọ. Tôi há mồm kinh ngạc, thứ này ngỡ đã mất từ lâu nhưng không ngờ hôm nay vẫn còn có thể gặp lại.
Nói ra cũng thật trùng hợp, đây là món quà đầu tiên Trần Khâm tặng tôi làm vật đính ước, rốt cuộc theo tôi suốt quãng thời gian mà tôi bị Thoát Hoan bắt đi. Lần gặp lại đầu tiên phần vì thấy tôi quen mắt, phần vì chiếc trâm này mới khiến anh ta chú ý đến tôi.
Trần Khâm thấy tôi thắc mắc, liền "hừ" một tiếng, đáp:
"Có nhớ cái hôm em bị Thoát Hoan làm cho bí bách quá phải ngất xỉu để giải vây hay không, chính tôi là kẻ thu dọn tàn cuộc cho em đấy!"
Còn thu dọn tàn cuộc nữa cơ đấy, không phải vì có anh ta nên tôi phải dùng đến hạ sách này sao? Nhưng nhận ra là tôi cố ý ngất xỉu thì anh ta xem ra cũng khá.
Tôi chồm người lên tặng Trần Khâm một nụ hôn xem như lời cảm ơn, anh ta lại còn không biết đủ mà còn muốn nhiều hơn. Tôi đẩy anh ra đánh lạc hướng:
"Vậy bao giờ chàng đến Vạn Kiếp?"
Vạt áo Trần Khâm đã hơi lỏng để lộ ra khuôn ngực rắn rỏi. Cơ thể anh vốn đã rất đẹp lại qua hun đúc của cuộc chiến vừa qua lại càng quyến rũ. Mặc dù có hơi gầy xuống nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến xúc cảm khi chạm vào, thậm chí còn có cảm giác thích thú hơn.
Anh ta ngồi ngửa cổ ra sau, phần ý xuân để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673420/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.