Đến nơi thì nội nhân đã đưa bọn chúng tôi thẳng đến phòng trong của chị Trinh, vừa mở cửa đã xộc lên mùi đàn hương lẫn với mùi thuốc đông y nhàn nhạt.
Thằng nhóc Thuyên chạy ra đón, tôi ngó một vòng thấy chị Trinh đang ngồi tựa trên ghế dài, còn phía bàn tròn là bóng dáng to lớn của chị Anh Nguyên.
Mới trông qua liền thấy bất ngờ, chị Anh Nguyên hôm nay một thân áo dài, bụng to vượt mặt, nào còn hình ảnh của vị nữ tướng mặc giáp minh quang ngồi trên yên ngựa ngày xưa nữa.
Chị Anh Nguyên nhìn thấy tôi thì đôi mắt sáng lên gọi tôi một tiếng, tôi bước đến bên cạnh chị, cau mày:
"Sao chị lại béo lên như thế?"
Chị Anh Nguyên bỗng chốc mất hứng, trông chị ta giống như một quả bóng bị xẹp.
"Ngày trước không phải em cũng vậy sao?"
Lúc này tôi mới gật gù, đúng là thế thật. Nhưng dù có béo hơn bình thường một chút nhưng so ra cũng không đến nỗi như chị ta bây giờ.
Rốt cuộc tôi cũng không nói thêm, chỉ sợ chị ta lại càng thêm bất mãn với mình. Một cô gái tập võ như chị Anh Nguyên không ngờ được nhà chồng cưng chiều ra cái bộ dạng này đây.
Nhắm chừng trước lúc tôi đến chị Anh Nguyên và chị Trinh cũng nói với nhau hết những gì cần nói rồi, nên lúc này bầu không khí tuy vui vẻ hòa thuận nhưng cũng không đến nỗi rôm rả. Tôi hỏi thăm chị Trinh một lát thì thấy chị cười mỉm, thái độ hoan hỉ hơn ngày thường, chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673401/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.