Đỏ mắt trông ngóng suốt nửa tháng quả nhiên cái câu mà chị Trinh nói đã có hiệu nghiệm. Không có tin tức thì thôi, vừa mới truyền tin tức đầu tiên về đã nghe được tin Trần Nhật Duật thất bại ở ải Mộc Ngột, lực lượng tương đương nhau nhưng binh mã của chúng lại tinh nhuệ hơn.
Lúc này mới phát hiện ra kẻ cầm đầu lại là một vị vương tử tên là A Thai, là một kẻ trẻ tuổi có tài năng thiên bẩm. Đội quân của anh ta là những kẻ được đích thân anh ta huấn luyện, một người có thể địch được với năm mười người.
Mặc dù Trần Nhật Duật thành công lui về ải Phú Lương, nhưng hai tướng dưới trướng anh ta vì chặn hậu mà bị bọn Thát bắt được, hiện tại chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Tuy bước đầu có thất bại nhưng tầm một tuần sau truyền về tin cánh quân của chúng ở Chi Lăng tiến xuống Bắc Giang bị Cấm quân của Hưng Đức Hầu thuỷ bộ mai phục, dùng tên độc bắn chết rất nhiều người, lại phải lui về Chi Lăng trở lại để đợi hợp quân với Thoát Hoan. Cha tôi đóng quân ở Vạn Kiếp vừa bày trận lớn lại vừa thủ sẵn đường lui, cốt yếu không cho hai cánh quân đó họp mặt với nhau.
Nhưng rốt cục vài ngày sau bọn chúng đã hội được quân, giống như vô cùng điềm tĩnh chờ đợi thuỷ quân của Ô Mã Nhi vượt sông Bạch Đằng tiến vào, chẳng hề tỏ vẻ gấp gáp tiến vào chiếm kinh thành như trước nữa.
Có lẽ từ thất bại của việc đánh nhanh thắng nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673395/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.