Việc bị đuổi theo thế này không nằm trong dự liệu. Không ngờ tên Thoát Hoan kia lại đánh hơi được nhanh như thế, nhiều lần trông thấy anh ta bị dắt mũi lại cứ tưởng đâu là anh ta ngu ngốc thật. Trong lòng tôi âm thầm nói lời xin lỗi với Thoát Hoan, ngoài miệng lại cảm khái:
"Thoát Hoan này quăng một cục xương ra nói không chừng anh ta còn chạy lại đớp!"
Trần Khâm ở bên cạnh hơi nhướng mày:
"Ngày đó ai nói cùng với Thoát Hoan là tri kỷ vào sinh ra tử với nhau ngần ấy năm, vừa trở mặt đã quay sang ví người ta là chó rồi?"
Tôi cười hì hì:
"Trên đời ấy mà, không có bạn bè vĩnh viễn cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích quốc gia là vĩnh viễn."
Khóe miệng Trần Khâm hơi giương lên, ngầm tỏ vẻ hài lòng. Đàn ông mà, nói vài câu vừa ý thì lại vui vẻ ngay.
Lúc này có kẻ hớt hải chạy vào khoang trong cấp báo:
"Bẩm, giặc Thát đã giương buồm sắp đuổi tới nơi, Quốc công nói mọi người hãy chuẩn bị sang thuyền nhỏ vào Thanh Hóa, Quốc công sẽ dẫn thuyền lớn vòng lên Tháp Sơn đánh lạc hướng địch. Ngay tại ngã rẽ lập tức chia ra."
Trong khoang lại rơi vào không khí nhốn nháo, thượng hoàng liền lên tiếng ra lệnh phân ra ai ở ai đi. Tuy nói là chia ra làm hai nhưng cốt yếu vẫn là an nguy của Quan gia và Thượng hoàng được đặt lên trên hết.
Trên thuyền không có nhiều người, ngoài những vị tai to mặt lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673389/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.