Sau ngày hôm đó Trần Khâm thả một vài tù binh bắt được vào trại cố tình báo tin cho Thoát Hoan, không biết là anh ta tin hay không tin, cũng không biết Trần Ích Tắc có kề tai thổi gió điều gì hay không mà Thoát Hoan lại thật sự sai Ô Mã Nhi đi ngược ra biển để kiểm chứng.
Có thể đúng như tôi đoán là anh ta thật sự không tin, Ô Mã Nhi đi chuyến này là để chờ đón đoàn thuyền lương mà Thoát Hoan vẫn cho là còn tồn tại.
Đến lúc này mà không hành động thì đúng là kẻ ngốc, cha tôi đóng ở Tháp Sơn bấy lâu tay chân hẳn đã ngứa ngáy lắm rồi, nhất là với cái kẻ đê hèn dám xâm phạm đến hương linh người đã mất. Tiên đế ở trên cao cũng chỉ đợi ngày họ Ô đi ngang qua để nhấn hắn chìm tàu.
Tàu của Ô Mã Nhi ấy vậy mà lại không dễ chìm, tuy chủ động cướp được hơn ba trăm chiến thuyền và giết được không ít binh lính nhưng bọn chúng lại quá hung hãn, chống trả quyết liệt khiến quân ta cũng chịu một phần tổn thất.
Giao chiến hồi lâu, lại thấy sức chiến đấu của chúng vẫn còn mạnh nên cha tôi không cố gắng gượng vô ích nữa, đem chiến lợi phẩm chậm rãi rút dần. Mà họ Ô thấy cha tôi bắc cho mình cái thang bèn cũng thuận tiện leo xuống, một đường thẳng tiến theo hướng lúc trước đoàn thuyền lương của bọn chúng đi qua.
Trận này nói thắng thì không thắng, mà nói thua thì lại càng không phải, chỉ là nhân tiện làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673384/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.