Sau khi cơn buồn bã qua đi, đại nạn trên đầu bỗng nhiên ập xuống.
Đang là một phu nhân nhàn tản lánh xa việc đời tôi đột nhiên trở thành Tuyên thái hậu gánh vác sáu cung. Đúng là lúc đương thời chưa từng lên ngôi hoàng hậu, sau cùng thì người chiến thắng lại là ta!
Cùng một sắc mặt hoang mang tột độ với tôi là thằng nhóc Quốc Chẩn cũng vừa được phong làm Huệ Vũ Đại Vương.
||||| Truyện đề cử: Lệ Tổng! Em Mệt Rồi |||||
Tôi nghi ngờ nhìn thằng con mình mới mười ba tuổi miệng còn hôi sữa, lại nhớ tới khi xưa cha tôi đi đánh bại Thát Đát ba lần mới được phong tước Hưng Đạo Đại vương, thầm mắng Huệ Vũ đại vương là cái khỉ gì chứ?
Quốc Chẩn ngồi trên bàn đá đối diện nhìn tôi bóng lưng thẳng tắp, ánh mắt đẹp đẽ có thần, lông mày như điêu khắc, muốn có bao nhiêu chính trực thì có bấy nhiêu, giống như là một bức tượng hoàn hảo được tạc ra từ trên người cha nó vậy. Thằng bé để hai tay xếp lại ngăn nắp trên bàn, hơi hơi cau mày, chất giọng không kìm nén được run run:
"Mẹ...anh cả đúng là... ưu ái cho con quá!"
Tôi chống cằm thở dài:
"Phải gọi là quan gia!"
Thằng bé im lặng không đáp, không khí nhất thời chỉ còn tiếng nghiêm khắc dạy dỗ nho nhỏ của cô ba Huyền Trân với hai cô Trân nhỏ mới vừa lên ba. Tuy hai phe chênh nhau về số người nhưng khí thế của Huyền Trân thì hơn hẳn hai cô Trân cộng lại, vừa nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673363/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.