_ Cô cô, hôn sự gì chứ đừng trêu chọc con như vậy đi! không vui tí nào (Vân Đào)
_ Tiểu nha đầu điều kiện của ta, con còn nhớ chứ? (Cô cô)
trong đầu Vân Đào hiện lên hình ảnh 12 năm trước, một đứa bé 6 tuổi bị ngã xuống hồ, may mắn được một vị cô cô cứu, "Cô cô, người cứu con một mạng sau này người muốn gì ta sẽ đáp ứng", vị Cô cô chỉ mỉm cười và rời đi vì cho rằng đấy là lời của một đứa trẻ.
_ Cô cô người nhớ ra rồi sao? nhưng mà liên quan gì đến hôn nhân của ta, ta không muốn gã đi... (Vân Đào vẻ mặt uỷ khuất, nhìn như sắp khóc đến nơi, vô cùng đáng thương, nhưng nhìn kỷ lại thấy thật là đang diễn kịch)
_ Vân Đào ta xin con có được không? con nhất định phải thành thân với người này, bảo vệ hắn, yêu thương hắn, chỉ có con mới thay đổi được vận mệnh...
_ Không được! (Vân Đào lạnh lùng như không nghe thấy gì nữa rồi rời khỏi phòng)
Ánh trăng xuyên vào cửa sổ làm lộ ra nét ưu tư của cô cô, người đang trầm tư suy nghĩ "nghịch đảo thời gian, tốn bao công sức chẳng lẽ vẫn không tránh được ý trời, lúc trước không biết đứa trẻ được cứu âý là Vân Đào nên không biết Vân Đào còn nợ lời hứa, kiếp trước Vân Đào giúp Nam Cung Tuyệt giành thiên hạ, vận mệnh nam cung tuyệt sắp hết vậy mà nhiều lần Vân Đào có thể nhặt mạng Nam Cung Tuyệt từ qủy môn quan, khiêu chiến phái Thuật ảnh, đấu trận pháp với Y Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-yeu-ta-khong/166277/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.