Một bàn sủi cảo lớn chia cho mấy chục người ăn nhoáng cái sắp xong, đầu bếp căn tin vẫn đang gấp rút làm đợt thứ hai.
Hòa Yến ăn hai bát là không ăn nổi nữa, cô húp nửa bát canh sủi cảo, xoa cái bụng no căng rồi ợ một cái.
Có đồng đội chụp ảnh đăng lên weibo, chẳng bao lâu sau Nguyên Phi Cách đã gọi điện tới.
Hòa Yến nghe máy, một tháng không gặp, giờ nghe thấy giọng đối phương không hiểu sao lại thấy hơi mới mẻ.
“Không làm phiền em chứ?”
“Không ạ, bọn em đang ăn sủi cảo. Anh ăn chưa ạ?”
Nguyên Phi Cách đứng ngoài ban công, ông Nguyên trong phòng bếp gọi anh qua nhặt rau giúp, anh đáp: “Con biết rồi!”
Hòa Yến cũng nghe thấy, cô bật cười: “Anh về quê cũ ạ?”
“Không, ba mẹ anh đều ở thủ đô.”
“Dạ.”
Nhất thời không biết nói gì, Hòa Yến liếm môi, mở miệng nói: “Anh đi nấu cơm trước đi.”
“Dạo này em có bận không?”
Trong phòng rất ồn, Hòa Yến lặng lẽ ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện với anh. Tiếng ồn ào nhỏ dần, chỉ còn lại giọng điệu mềm mại ngọt ngào của cô.
“Thi đấu cũng xong rồi, giờ chỉ đang luyện tập thôi ạ, Tết em mới được nghỉ.” Cô dừng lại một chút, “Anh thì sao? Em thấy anh còn khá nhiều hoạt động thì phải.”
“Ừ, hôm nay nhín chút thời gian về nhà ăn sủi cảo với ba mẹ.”
Bọn họ trò chuyện vô cùng thoải mái, kể về cuộc sống mấy ngày gần đây. Lâu rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-xuan-khong-muon/2770965/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.