Hạ Lan cố gắng chấn an bản thân "Thôi thì ngày ngày trôi qua cố tránh là được". Nhưng mà tuổi trẻ sục sôi này tránh làm sao.
Tên Đình Phong này cũng nhây quá đi, lúc thì mượn sách, lúc thì mượn bút thước, từng cử chỉ hành động nhỏ thôi cũng khiến cô rung rinh trong lòng. Nhưng những lời chọc ghẹo, gièm pha của mọi người rì rầm to nhỏ, mà cô thì nhút nhát, trầm tính bây giờ giống như đường cùng chẳng biết trốn đằng nào.
Thêm vào đó, hắn Minh Nhật, tưởng đâu con người tự do này bận rộn với những cuộc chơi, ngày nào còn rất ghét bỏ cô, cũng ít khi đến nhà Hạ Lan chơi nữa, vì anh trai cô cũng đã lên Đại học, chẳng còn trẻ trâu được như trước. Ấy thế mà lại xuất hiện trước bàn học của cô, mà còn là bạn thân của tên Đình Phong, ôi trời gió bão đã không chịu nổi thêm vào có nắng chớp thế này nữa.
Mỗi giờ ra chơi đều là nổi ám ảnh của cô, hắn Minh Nhật sẽ chạy sang chơi với đám bạn Đình Phong, cười cười nói nói, hắn kê mông ngồi trên chiếc bàn gỗ, chỉ cần liếc cái là vào đúng tầm nhìn của Hạ Lan, đôi lúc tia chớp sẽ sẹt ngang nếu cô lỡ nhìn về hướng đó, cô luôn cố lấy cuốn sách che chắn, hoặc đi vệ sinh để trốn tránh, nhưng giờ ra chơi luôn là lúc tán gẫu trò chuyện.
Cô bạn Thiên Phương sẽ luôn lôi kéo cô, tán gẫu trên trời dưới đất, Hạ Lan vì cô bạn này nhẫn nại ngồi yên tại chỗ, khó xử ngượng ngùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-van-cho-sao-hoa-chua-no/2599584/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.