Sau bữa ăn no nê, hắn lại dẫn cô đến khu vui chơi trong siêu thị to bự của thành phố, cũng chẳng cho cô bàn bạc nói chuyện rõ ràng gì cả, lôi cô đi chơi từ trò này cho đến trò khác.
Trò nào cũng thua hắn, bắn súng đến gắp gấu bông hắn gắp được chú gấu xinh xinh, ôm luôn chẳng chịu cho cô, đến trò đấm bốc, cô liền thách hắn, cô với lực tay siêu đỉnh bao năm một mình bưng bê thùng nước 5 lít cuối cùng cũng mang lại tự hào cho cô, thắng được hắn, cô cười khoái chí. Hắn nhìn cô cười đắm đuối, nhưng chơi mãi chắc cô cũng thấm mệt,
- Thôi tìm chỗ nghĩ đi, tui mệt rồi.
Minh Nhật nhẹ nhàng kéo Hạ Lan đi.
- Á, đang chơi vui mà.
Cô nũng nịu vẫn muốn chơi tiếp.
- Ôi trời, ai thế kia!
Một giọng nói từ phía sau vang lên.
Hạ Lan bỗng chột dạ, thôi rồi giọng này quen thuộc quá, nhóm tứ đại cô nương xinh đẹp trong lớp rất ganh ghét Minh Ngọc, cũng là bạn thân nhất của Hạ Lan trong trường đại học, nên chắc chắn cũng không ưa gì cô, nhóm này thường bày trò, nói xấu, lần nào cũng có Minh Ngọc bảo vệ cô, giờ biết trốn đi đâu đây trời.
Nhóm trưởng là Mỹ Kỳ cũng khá giả, xinh xắn nhưng chảnh chẹo, rất khó chơi, thường mỉa mai người yếu thế hơn, trêu đùa chính là thú vui tao nhã của họ. Cô luôn thầm nghĩ họ học về cách xoa dịu tầm hồn người khác nhưng hành xử lại đi reo rắc đau thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-van-cho-sao-hoa-chua-no/2599571/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.