- Cậu đã làm cái quái gì trong suốt thời gian qua hả, nếu cậu bảo tôi khiến cậu ấy day dứt, hối hận hay chỉ thêm gánh nặng vậy tại sao..., tại sao cậu, người cho là hiểu Đình Phong nhất không giúp cậu ấy, sao không làm cậu ấy vui vẻ trở lại hả...?
Ánh mắt Hạ Lan như bốc lửa hằm hằm nhìn Ngọc Lam, cô ta nhìn khí thế đó mà sợ hãi đôi phần.
- hứ... thật.. thật nực cười, cô dám quay lại trách tôi sao, đừng có mà vứt tội lỗi của bản thân cô lên người khác như thế, đồ trơ trẽn.
Hạ Lan từ từ lấy lại bình tĩnh, nghĩ lại thì Ngọc Lam cũng có bệnh trong người, không nên làm quá lại tổn hại lẫn nhau:
- Được, xem như tớ có lỗi vì đã là một đứa yếu ớt, là đứa hễ có người để dựa vào thì lại cứ thế bám vào mà không suy nghĩ... nhưng mà ...nhưng...
Hạ Lan như trùng xuống, cô đưa tay chỉ về hướng Đình Phong.
- Cậu nhìn đi, chẳng phải cậu hiểu Đình Phong hay sao...,sao cậu không giúp cậu ấy tháo bỏ những gánh nặng kia xuống, sao cậu lại để bóng đêm đè nén cậu ấy như thế cơ chứ, không phải cậu luôn bên cạnh cậu ấy sao, giờ đây đến niềm đam mê của cậu ấy là được diễn trên sân khấu nhưng sao cũng thành nỗi đau của cậu ấy như vậy cơ chứ?
Hạ Lan xót xa đã nhiều lần nhìn cậu ấy hát ở đây như vậy nhưng sao cô lại không nhận ra cậu ấy đã u uất như thế, mỗi lần trình diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-van-cho-sao-hoa-chua-no/2599557/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.