Cứ thế chuyến du lịch hai ngày hai đêm của đôi tình nhân cũng kết thúc..
Cô uể oải bước xuống sân bay, hắn thì vẫn dửng dưng toe toét cười rồi khoác vai ôm lấy cô.
Cô nhìn hắn với sức sống tràng trề mà khiến cô căm phẫn. Dù nói là chuyến du lịch trốn tránh phiền phức để nghỉ dưỡng, nhưng cô chẳng hưởng thụ được gì nhiều, chẳng được ngắm biển là bao, chẳng được khám phá đó đây vì hắn năm lần bảy lượt cứ quấn lấy cô, dù ngày hay đêm cứ thế hung bạo chiếm lấy cơ thể cô. Những dấu hôn mãnh liệt vẫn còn đó khiến cô chẳng dám mặc đồ quá hở da thịt, khiến cô mệt đến đờ đẫn vậy mà cái mặt hạnh phúc kia của hắn:
- Anh còn cười được nữa hả.
- Đừng giận mà, anh sẽ bù em một chuyến du lịch khác thú vị hơn được không.
- Thôi đi, anh chỉ biết chọc em là giỏi thôi.
Hắn nhìn vẻ mặt cáu có giận dỗi của cô mà cứ vừa cười vui vẻ vừa ôm ghì lấy cô ấu yếm.
Vui chẳng được bao lâu tiếng điện thoại đã reo lên:
- Anh nghe điện thoại một lúc đã nhé.
- Ừm Anh đi đi.
Cô cứ thế nhìn bóng lưng kia quay đi vội vã.
"Có lẽ cũng đến lúc đối mặt rồi"
Cô cứ đứng đó ngây ngốc chờ đợi, nhưng hồi lâu chân cô cũng mỏi nhừ cô cứ nhún lên đấm nhẹ vào chân giải toả mệt mỏi.
Hắn vừa quay lại liền nhăn nhó:
- Sao em không lại chỗ ghế kia ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-van-cho-sao-hoa-chua-no/2599496/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.