Miệng Thập Lục tuy luôn miệng kêu kiếm được tiền có thể mua y phục đẹp, nhưng lại không đi mua. Nàng cẩn thận từng chút đặt bạc vào trong giỏ tre, rồi cùng Tô Hạnh về nhà.
Trên đường đi, Tô Hạnh còn trêu chọc nàng: "Thập Lục sao không đi mua y phục đẹp và trang sức? Là do hàng ở huyện không vừa mắt con sao?"
Thập Lục uốn éo gọi: "Nương..." vừa nói vừa ôm lấy cánh tay Tô Hạnh làm nũng.
Tô Hạnh nhìn tiểu nữ nhi đáng yêu xinh xắn của mình cũng không trêu nàng nữa, vỗ vỗ tay nàng nói: "Đi đứng cho cẩn thận. Bạc con kiếm được muốn tiêu thì tiêu, không muốn tiêu thì cứ giữ lại sau này làm của hồi môn."
"Nương, nương nói gì vậy chứ, con mới không muốn xuất giá đâu, con muốn ở bên nương cả đời. Hơn nữa số bạc này đâu phải một mình con kiếm được, chúng ta mỗi người một nửa nhé?"
"Nha đầu ngốc, đóa hoa này đều do con tự tay chăm sóc, nương đâu thể lấy bạc của con được."
"Nhưng không có nương thì con cũng không biết làm đâu, nương cứ nhận lấy đi, nương..." vừa nói vừa dùng sức lay cánh tay Tô Hạnh.
Tô Hạnh thật sự không chịu nổi sự làm nũng của tiểu nữ nhi, đành thỏa hiệp nói: "Được rồi, vậy nương lấy năm lượng bạc, xem như là con hiếu kính nương có được không?"
"Không được!" Thập Lục thốt ra hai chữ lạnh lùng. Hai nương con nhìn nhau một lát, cuối cùng cả hai lùi một bước, Tô Hạnh lấy mười lượng bạc. Hai người lúc này mới vui vẻ về nhà.
Về nhà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tung-buong-xuoi-nay-vi-cham-con-ma-vung-day/4902279/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.