Giang Lập Điền về nhà.
Cuối cùng nhà họ Giang cũng đã thu hoạch hết khoai lang về nhà, sân đã chất đầy khoai lang, người ta sắp không còn chỗ mà đặt chân nữa rồi. Giang phụ nhìn số khoai lang nhiều như vậy mà lo lắng không thôi, ăn thì không hết, bán lại không dễ. Mấy năm trước không trồng nhiều đến thế, làm một ít khoai lang sấy khô, bán bừa cũng hết.
Trong nhà lại không còn chỗ để, cứ chất đầy ngoài sân còn phải lo lắng nắng mưa làm hỏng.
Đúng lúc Giang phụ nhìn núi khoai lang chất đống lại thở dài lần nữa, Giang Lập Điền liền bước vào nhà.
Vừa vào cửa, Giang Lập Điền còn ngỡ mình đi nhầm, sân nhà thường ngày vốn sạch sẽ ngăn nắp, giờ đây chất đầy đồ đạc, chỉ chừa lại một lối đi nhỏ vừa đủ cho một người qua lại, lại còn phải cẩn thận đừng để bị những củ khoai lang thỉnh thoảng lăn xuống từ núi khoai đập trúng.
Thấy con trai đã về, Giang phụ cằn nhằn: “Con muốn nhà mình trồng nhiều khoai lang, giờ con không ở nhà bán hết chúng trước khi chúng hư thối thì con phải tự mình ăn hết đấy.”
Giang Lập Điền lập tức than vãn: “Cha ơi. Con chỉ nói trồng thêm một chút, không ngờ người lại trồng nhiều thế này! Con đâu phải heo, làm sao có thể ăn hết được. Dù có là heo, nhất thời cũng không ăn hết nổi!”
“Vậy ta mặc kệ, dù sao cũng đã trồng ra rồi, con tự tìm cách giải quyết đi.”
Giang Lập Điền nhìn núi khoai lang chất cao trước mắt, cũng thấy đau đầu. Ý của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tung-buong-xuoi-nay-vi-cham-con-ma-vung-day/4897664/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.