Tối đó, Giang Lập Điền hỏi Tô Hạnh: “Ban ngày ta chưa bàn bạc với nàng đã nói sẽ tiếp tục nộp tiền cho gia đình, nàng không giận chứ?”
“Này chàng. Ta mà không đồng ý thì đã nói ngay lúc đó rồi, ta đâu có thói quen kìm nén.”
Giang Lập Điền tức thì trút bỏ gánh nặng trong lòng.
Tô Hạnh nói: “Nếu chàng sợ ta giận, sau này làm quyết định gì thì cứ bàn bạc với ta trước.”
Giang Lập Điền lập tức gật đầu: “Yên tâm, sau này làm gì cũng sẽ bàn bạc với nàng.”
“Vậy bây giờ chúng ta bàn bạc chuyện Thập Nhất năm sau đi học đường nhé.”
“Chẳng phải nàng nói dạy Hắn ở nhà hai năm, đợi lớn hơn một chút rồi mới đến học đường sao?”
“Đôi khi, kế hoạch chẳng thể nào đuổi kịp biến hóa. Thập Nhất quá thông minh, không thể làm lỡ dở Hắn. Nhưng Hắn còn nhỏ, cho nên ta muốn chàng thuê một cái sân viện gần học đường, chàng và Hắn cùng ở.”
“Vậy là nàng đã nghĩ kỹ sẽ cho Hắn đến học đường nào rồi?”
“Ừm, cứ theo chỗ Giang Hải bọn chúng đang học là được rồi, nghe bọn bọn chúngi học đường đó cũng ổn.”
“Được, vậy đợi khi nào ta đi làm thì sẽ đi tìm nhà.”
Khi Tô Hạnh và Giang Lập Điền nói chuyện, Thập Nhất vẫn chưa ngủ. Hắn đang lắng nghe cuộc nói chuyện của cha nương. Hắn nghe cha nương mình tính toán cho tương lai của nó, trong lòng tràn đầy hoan hỷ. Trong niềm hoan hỷ ngập tràn đó, Hắn chìm vào giấc ngủ, chắc chắn sẽ có một giấc mơ đẹp.
Sáng hôm sau, sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tung-buong-xuoi-nay-vi-cham-con-ma-vung-day/4897648/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.