Năm 20xx
Trong một ngôi chùa nhỏ gần biên giới Đông Bắc, cách Thành phố Biển hơn 100km.
Bảy giờ tối,
Tuệ Ngọc cùng mấy đứa trẻ đang ở trong phòng ăn thì nghe tiếng sư thầy từ ngoài sân vọng vào. Sư bác ở trái nhà đang trở ngô giống phơi trên sào cũng vội vã chạy ra. Không biết sư thầy nói gì mà sư bác lại vội vã trở lại phòng ăn, rồi đi thẳng ra cửa nách xuống bếp. Tuệ Ngọc thấy lạ thì buông bát đũa rời khỏi bàn xuống xem. Sư bác đã khêu lại than củi để nhóm lửa. Khói cùng tro tàn theo luồng khí thổi từ ống nứa tung lên bụi mù cả căn bếp nhỏ.
Sư bác nhăn nhó hết cả mặt mày, vừa họ khụ khụ vì bị khói chui vào miệng vừa khơ tay phất bụi đi.
Con bé tò mò hỏi:
“Con nghe thấy tiếng sư thầy về rồi ạ?”
“Ừ, thầy mang về một người bị thương, đứa nào ăn xong rồi thì bảo trông cho bác cái bếp. Nước sôi thì đưa lên phòng sư thầy ngay nhé! Giờ con cầm theo cái phích lên cho sư thầy trước, để bác đi nghiền thuốc.”
“Vâng!”
Tuệ Ngọc nghe nói có người bị thương thì giật thót cả mình, con bé nhanh nhảu túm lấy phích nước mang đi. Mấy đứa trẻ đang ăn cơm cũng hướng mắt nhìn theo nó, nhưng chẳng đứa nào rời khỏi bàn ăn.
Bọn trẻ con lít nhít, đứa lớn nhất bảy tuổi, nhỏ nhất là bốn tuổi. Toàn là cô nhi, đứa bị bỏ rơi trong rừng, đứa bị thả trôi từ bên kia biên giới qua sông địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tron-sau-mua/2623084/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.