Trương Kiệt che miệng cố nhịn cười nhìn tôi rồi nói:
- Em lúc nào cũng thú vị như vậy nhỉ? Chẳng bao giờ thôi khiến anh bất ngờ.
Tôi đứng hình 1 giây.
….
“ Fuck!”
Tôi liên tục chửi thề trong đầu.
- Cơn gió nào đưa anh tới đây vậy? – Tôi nhoẻn miệng cười hỏi Trương Kiệt.
Thái độ của tôi hết sức tự nhiên, nụ cười thương hiệu của trợ lý Hà hiện lên như thể nãy giờ chưa có ai hét qua mấy câu khẩu hiệu ngớ ngẩn rồi bị Trương Kiệt bắt gặp. Ha! Anh ta bắt gặp thì đã làm sao nào? Tôi cứ phủi bay hết, mặt dày coi như chưa có gì xảy ra hết đấy.
Trương Kiệt lắc đầu cười cười, hít một hơi để bản thân thôi không run lên vì cười nữa.
Trương Kiệt khoanh tay trước ngực, tùy ý dựa vào góc tường, nháy mắt với tôi rồi cười nói:
- Anh thực sự thấy em rất đáng yêu đấy, có được không?
Tôi vẫn duy trì nụ cười thương hiệu trên môi, một nụ cười vừa đủ duyên dáng, vừa đủ nhã nhặn lại có một chút gì đấy cuốn hút.
- Không được đâu ạ.
- Tại sao thế? Chỉ vậy cũng không được ư? – Trương Kiệt nhướng mày hiếu kì hỏi.
Tôi nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng xinh. Khuôn mặt tôi khá bình thường, nhưng nhờ nụ cười mất mấy năm luyện tập này mà tôi trở nên sáng hơn và thu hút hơn rất nhiều.
- Vì em không ưa nổi anh đó! – Giọng nói của tôi vẫn hết sức ngọt ngào – Anh còn là một tên đàn ông tồi nữa.
- Tồi?
Tôi cười cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tro-ly-so-mot/739555/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.