Những ngày sau đó tôi vẫn cố tỏ ra bình thường nhưng càng lúc càng không thể bình tâm được. Tôi không còn lúng túng trước những hành động quan tâm, ấm áp của Triệu Mẫn nữa( thậm chí tôi còn thấy quen với việc đó) mà thay vào đó tôi lại hay suy nghĩ lung tung. Tôi nghĩ tới anh ta nhiều hơn. Ý tôi là trước đây vì là trợ lý chăm lo cho anh ta từ A-Z nên việc tôi nghĩ đến anh ta nhiều là đương nhiên, tôi phải lo xem ông chủ của tôi ngủ có ngon giấc không? Hôm nay anh hôm nay thích dùng cavat màu gì?... Nhưng giờ khác, kiểu như đi trên phố vào một ngày đẹp trời, tôi sẽ nghĩ “ ah, trời mát quá, bây giờ đi dạo cùng Triệu Mẫn hẳn sẽ rất hợp”. Khi tôi vô tình tìm thấy một quán ăn, tôi lại vô thức nghĩ “ ah, quán này khá ngon, lúc nào nên đến đây cùng Triệu Mẫn”. Thi thoảng đang làm việc, tôi sẽ chống tay lên cằm, lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi nhớ đến nụ cười nhẹ như không mà ngọt ngào của Triệu Mẫn, nghĩ đến vòng tay dài rộng của anh ta, nhớ đến mấy chuyện lặt vặt giữa chúng tôi,… Đến khi tôi sực tỉnh lại thì không biết mình đã ngơ ngẩn bao lâu rồi. Kì lạ, rõ ràng là rất kì lạ, Tôi nghĩ tới anh ta nhiều vậy có phải tôi động lòng rồi không? Không thể, không bao giờ có chuyện một con cáo già như tôi lại vướng vào mấy chuyện tình cảm này, đã thế còn ngơ ngẩn như thiếu nữ mới lớn. Tôi 24 tuổi rồi mà, đâu phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tro-ly-so-mot/739553/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.