Tôi đã chuẩn bị tâm lý phải đối mặt với Triệu Mẫn vào sáng hôm sau. Sau cả đống hành động vô lễ và rất nhiều chuyện cần hỏi như vậy, hẳn Triệu Mẫn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Tôi thậm chí còn chuẩn bị luôn cả vài lời nói dối và biện hộ cho mình để anh ta không biết đến chuyện gia đình phức tạp của tôi. Dù sao thì tôi cũng là một trợ lý, thái độ với cấp trên như tối hôm qua là rất không nên. Hơn nữa anh ta vốn dĩ là có ý tốt quan tâm tôi.
Vậy mà, Triệu Mẫn lại không hề nhắc gì đến chuyện đó .
Là do tôi nghĩ quá nhiều chăng? Cả Phong đến Triệu Mẫn đều không hỏi nhiều về việc tôi gặp cha như tôi nghĩ.
Anh ta vẫn qua đón tôi đi làm và quan tâm như mọi ngày mà bỏ lơ chuyện kia.
- Mặt em còn đau không? – Triệu Mẫn nhíu mày nhìn bên má vẫn còn hơi sưng của tôi.
- Dạ cám ơn giám đốc, ổn rồi ạ. – Tôi mỉm cười gật đầu nói.
Quái lạ, sao anh ta không hỏi gì nhỉ? Mặc dù đó chính là điều tôi mong còn không được, nhưng quá kì lạ đi. Càng ngày tôi càng nhận ra mình không nắm bắt được suy nghĩ của Triệu Mẫn như trước.
Tôi mở cửa phòng làm việc, thấy một bình xịt giảm đau và vài vỉ thuốc chống phù nề đặt gọn gàng trên bàn. Là ai đặt vào? Nghĩ bằng đầu gối cũng biết là Triệu Mẫn. Vì cả công ty chỉ có anh ta biết tôi bị thương.
Tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên.
- Tôi nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tro-ly-so-mot/739549/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.