Gặp mọi người tôi vẫn vui vẻ chào họ như ngày thường, các đồng nghiệp tài giỏi à, hãy ghi nhớ những khoảnh khắc này đi, chưa biết chừng ngày mai các bạn sẽ không còn thấy tôi ở công ty nữa.
Dù cho chán chẳng muốn làm việc vì chuyện không có lương thưởng nhưng cái gì làm lâu thì sẽ thành thói quen, nên tôi vẫn rất cẩn thận chuẩn bị bữa trưa cho Triệu Mẫn thật tốt. Đầu tôi nghĩ thôi kệ đi, làm cho qua loa là được đằng nào cũng chẳng có tâm trạng mà chăm chút bữa trưa cho kẻ đã tước mất lương thưởng của tôi. Nhưng tay tôi lại vẫn sắp xếp đủ bánh mì, café ít đường, salad trộn quả hạch,… các món ưa thích của Triệu Mẫn vào khay một cách cẩn thận.
Tôi mang đồ ăn trưa vào tận phòng làm việc cho Triệu Mẫn, khi tôi đến anh ta vẫn chăm chú làm việc. Nhìn thấy anh ta tôi lại nhớ tới món nợ tiền lương, dù cho tôi phạm lỗi thì công sức tôi làm trước đó vẫn được tính chứ? Thế nào mà anh ta dám trừ sạch thưởng của tôi? Còn chưa kể lỗi của tôi là lỗi đời tư, đâu có ảnh hưởng đến đồng lợi nhuận nào của công ty, cùng lắm là anh ta khó chịu tôi thì sa thải thôi chứ sao lại trừ lương?
Nghĩ vậy nên tôi chẳng còn hơi sức đâu tỏ ra vui vẻ nữa nên tôi tiếp tục dáng vẻ uể oải chán nản ban sáng. Triệu Mẫn cũng không nhìn tôi lấy một cái, chỉ chuyên chú xem tài liệu, coi tôi như vô hình.
- Giám đốc dùng bữa trưa ạ - Tôi lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tro-ly-so-mot/739537/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.