Lúc tôi đang ngồi trên taxi về nhà, điện thoại của tôi rung chuông. Màn hình điện thoại hiện ra tên “ Trương Kiệt ”.
- Anh Kiệt ạ? Chào buổi sáng.
- Xin chào, cô Hà chắc không vô tâm đến mức quên mất cuộc hẹn với tôi chứ? – giọng nói ấm áp đầu dây bên kia truyền tới.
- Nào có thể chứ, tôi còn phân vân không biết nên mặc gì từ tận mấy hôm trước.
Xin lỗi Kiệt đại gia, tôi quả thực quên mất cái hẹn với anh.
- Còn tôi lại phân vân chúng ta nên đến quán nào.
- Anh gọi để tôi giải quyết nỗi phân vân này?
- Đúng, chỉ cần là chỗ cô Hà thích, tôi sẽ không còn phân vân chỗ khác nữa.
- Quán Lé Basta ở gần công ty tôi rất ngon.
- Tôi thích quán đó.
- Anh đã đến đó rồi ư?
- Chưa từng đến, nhưng chúng ta hợp nhau như thế, cô Hà thấy ngon thì chắc chắn quán đó cũng hợp khẩu vị của tôi. Vậy thì tôi sẽ thích.
Tôi cười hai tiếng thật trong trẻo rồi nhẹ nhàng nói:
- Hi vọng vậy, 7 giờ tối nay được chứ?
- Rất sẵn lòng, tôi có thể qua đón cô không?
- Vậy phiền anh quá rồi, tôi có thể tự đến.
- Xin chiều lòng người đẹp. Hẹn gặp lại.
- Hẹn gặp lại.
Tôi tắt máy, khẽ thở dài. Còn phải cho anh ta mượn mấy quyển sách như đã hứa nhỉ, mình lại không có mấy quyển đó, chính xác là chẳng có quyển sách nào. Khi đó nói thích đọc sách chẳng qua để tiếp chuyện với anh ta mà thôi. Ai ngờ câu chuyện lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tro-ly-so-mot/739528/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.