Bây giờ cô có thể đi đâu đây?
Vị Hy lang thang vô định trên đường, cảm thấy tương lai thật mờ mịt. Cô không muốn quay về nhà hiện tại, thậm chí không muốn ở lại thế giới này, nhưng cô cũng không thể trở về thế giới trước. Tuy nhiên, nếu thực sự có thể trở về thế giới trước, liệu có tốt hơn bây giờ không?
Phải biết rằng, trước đây cô rất muốn rời bỏ thế giới đó, nên mới ước nguyện...
“Vị Hy, mình cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi.”
Một giọng nói thở hổn hển đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Vị Hy.
Đó là lỗi mã 123.
Vị Hy không muốn thấy nó, vì vậy cô quay người và chạy đi, phía sau vang lên tiếng gọi của lỗi mã 123: “Cậu chạy gì vậy? Đợi mình với. Này, cậu không nghe thấy à? Mình bảo cậu đợi mình!”
Chẳng ai rảnh mà chờ cậu!
Vị Hy vừa nghĩ vậy, thì tiếng bước chân từ phía sau càng lúc càng rõ.
“Mình đã nói là đợi mình!” Bàn tay ấm áp siết chặt lấy cánh tay Vị Hy, kéo cô vào lòng, “Cậu đang giận gì vậy?”
“Thả mình ra!” Vị Hy điên cuồng đá đạp, nhưng lỗi mã 123 không nhúc nhích, im lặng chịu đựng những cú tấn công của cô.
Sức lực của Vị Hy ngày càng giảm, khi cô mệt đến nỗi không thể nâng cánh tay lên, cô nghe thấy lỗi mã 123 nhẹ nhàng hỏi: “Cậu cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”
“Không.” Vị Hy uể oải nói, “Cậu biết rõ mình không phải con ruột của họ, cũng biết mình sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tieu-thu-va-chang-robot/3701483/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.