"Không được!" Mẹ vừa là ủi bộ vest của bố vừa từ chối một cách dứt khoát mà không ngẩng đầu lên.
Vị Hy chắp tay cầu xin: "Mẹ ơi, con xin mẹ mà, được không ạ?"
Mẹ bực bội nói: "Mẹ đã nói là không được tức là không được. Tiền tiêu vặt tháng này mẹ đã đưa rồi, muốn có tiền thì phải đợi đến tháng sau. Con không nên chỉ nghĩ đến vẻ bề ngoài, mà phải tập trung học hành chăm chỉ hơn."
Thấy mẹ không chịu đồng ý, Vị Hy đành ủ rũ quay về phòng.
Cô nằm úp xuống giường, nhớ lại quá khứ, nhận ra rằng tuy bố mẹ thường xuyên không có thời gian ở bên cô, nhưng lại cho cô rất nhiều tự do. Đương nhiên, tiền tiêu vặt cũng thế, bố mẹ luôn ép cô nhận.
Việc phải xin tiền tiêu vặt để đạt được mục đích nào đó, cô từng nghe bạn bè nói qua, cũng từng thấy trên phim. Lúc đó cô còn cảm thấy ghen tị, nghĩ rằng như thế cũng là một cách bố mẹ quan tâm. Nếu có thể, cô còn muốn đổi chỗ với bạn mình nữa.
Nhưng giờ cô mới nhận ra, mọi thứ không tuyệt như cô tưởng tượng, bởi bị từ chối thật là khó chịu. Và việc phải cúi mình xin tiền bố mẹ khiến cô cảm thấy như một kẻ ăn xin.
"Tiểu Hy, Tiểu Hy?" Lỗi Mã 123 không biết đã đứng bên giường từ lúc nào.
Vị Hy không muốn ngẩng đầu lên, nhưng nghe thấy Lỗi Mã 123 nói: "Đừng buồn nữa, xem đây là cái gì."
Cái gì?
Vị Hy do dự một chút, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tieu-thu-va-chang-robot/3701469/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.