- Tớ chấm dứt với Anh Khang rồi!_Vy Vy òa khóc
- Sao cậu lại làm thế?_Đan Đan hỏi
- Tớ…._Vy Vy định nói gì đó nhưng:
Phịch
- Vy Vy à!Cậu sao thế_Đan Đan hoảng hốt
- Tỉnh lại đi.Vy Vy_Tiểu Tuyết lo lắng
- Ư..ư…_Vy Vy bắt đầu mở mắt, cô thấy đầu mình đâu như búa bổ
- Cậu tỉnh rồi!_Đan Đan mừng rỡ
- Cậu sao vậy, khóc đấy à!_Vy Vy cố cười, cô đưa tay lau nước mắt trên má Đan Đan
- Hức..cậu có biết..hức là bọn tớ sợ thế nào …hức…không hả?_Đan Đan nức nở
- Tớ xin lỗi_Vy Vy mỉm cười nói
- Cậu không sao chứ?_Tiểu Phong lo lắng hỏi
- Không sao.Chỉ bị ốm nhẹ thôi_Vy Vy lại cười.
- Đừng cố cười khi cậu không muốn_Tiểu Tuyết nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai mỏng manh của nhỏ bạn
- Tớ hiểu nhưng đừng lo lắng quá cho tớ, tớ chỉ ốm nhẹ thôi, mai khỏi liền ấy mà_Vy Vy tiếp tục nở một nụ cười
- Không đau chứ?Chắc tớ sai rồi, có lẽ là lỗi tại tớ.Đáng ra hôm đó tớ không nên…
- Không phải lỗi của cậu đâu, Tiểu Tuyết à.Là tớ cảm thấy mệt mỏi rồi nên tớ muốn buông nó ra để sống thanh thản hơn thôi.Đừng trách mình như thế.Vả lại tớ không đau đâu, tớ còn khỏe lắm, chút đó thì nhằm nhò gì!_Vy Vy hồn nhiên nói
- Đáng ra tớ nên tìm hiểu thêm về chuyện của Diễm Thư, tớ cứ nghĩ là cô ta….ai ngờ…._Tiểu Tuyết ân hận
- Tớ không sao mà!Cậu mà còn tự trách mình nữa là tớ giận đấy_Vy Vy vờ giận dỗi
- Được rồi, cậu muốn ăn gì không tớ đi nấu_Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tieu-thu-nghich-ngom/648161/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.