- Cậu thật sự yêu Đan Đan chứ?_Tiểu Tuyết hỏi - Sao cậu lại hỏi vậy?Cậu nghi ngờ tình yêu của tôi dành cho Đan Đan_Thiên Lâm không hài lòng - Trả lời tôi đi_Tiểu Tuyết ra lệnh - Đúng vậy - Vậy thì tốt, hãy đem hạnh phúc đến cho bạn tôi.Đừng bao giờ làm Đan Đan khóc, nếu không… - Không có chuyện nếu không đâu - Tôi mong là vậy.Nếu như cậu dám làm bạn tôi khóc, cậu chuẩn bị tinh thần đi, tôi sẽ không tha thứ cho những ai làm bạn tôi tổn thương đâu_Tiểu Tuyết lạnh lùng nói - Cậu không phải thích Đan Đan chứ?_Thiên Lâm nghi hoặc khi thấy Tiểu Tuyết rất quan tâm đến Tiểu Đan. Ngay từ đầu, cậu đã không thích Đan Đan làm bạn với một tên con trai rồi, vậy mà Tiểu Đan còn hơn thế đã chơi với tên con trai này ngay từ nhỏ, mà không những là một tên con trai mà cô ấy còn chơi thân với hai tên con trai nữa chứ. - Ha ha, tôi thích Đan Đan_Tiểu Tuyết cười lớn - Không phải sao? - Hj, cậu đa nghi quá đấy.Nhưng không sao, đừng đa nghi quá là được.Giữa tôi và Đan Đan sẽ không thể xảy ra chuyện gì cả.Càng không thể có chuyện tôi thích Đan Đan, vì tôi là…_Tiểu Tuyết bỏ dở câu nói - Vì cậu là gì?_Thiên Lâm nhíu mày khó hiểu - Chuyện đó không quan trọng.Quan trọng là cậu đối với Đan Đan thật lòng là tôi an tâm rồi!_Nói rồi Tiểu Tuyết lặng lẽ bước xuống sân thượng - Đan Đan, rốt cuộc nhà em ở đâu hả?_Thiên Lâm gắt - Thì em đã chỉ rồi còn gì?_Đan Đan lo lắng - Hôm qua anh có đén đó rồi.Nhưng người trong nhà bảo trong nhà không có ai tên là Đan Đan cả_Thiên Lâm tức giận - Hả, cái gì?Anh đã đến đó sao?Anh vào nhà chưa?Nhà đó thế nào, đẹp không?Em chưa vào đó lần nào, anh sướng thật đấy, được vào ngôi nhà đó luôn.Em nghe họ nói là vườn nhà đó rất đẹp, có rất nhiều hoa, nhưng khổ nổi là ông chủ nhà đó hắc ám quá không thích người lạ vào nhà của mình nên rất ít người có cơ hội vào đó tham quan.Vậy mà anh lại được vào đó mở mang tầm mắt.Thế nào nơi đó đẹp không kể cho em nghe xem nào_Đan Đan thao thao bất tuyệt mà không hề để ý đến Thiên Lâm đang nóng mặt đỏ tai vì tức giận - Hoàng Linh Đan, em thật quá đáng.Dám chỉ nhà giả cho anh làm anh suýt nữa bị chó cắn, may mà anh chạy nhanh ra xe nếu không thì giờ này anh đã nằm trong bệnh viện rồi em có biết không hả? _Thiên Lâm cáu - Hơ, em xin lỗi chỉ là em chưa thể chỉ cho anh nhà ở thật của em vì em có nổi khổ riêng. Ai mà biết anh lại tìm vào đó chứ_Đan Đan “bào chữa” cho mình - Cái gì mà chưa thể chỉ chứ.Quan hệ giữa chúng ta là gì nào? - Em biết nhưng…nhưng…tóm lại sau này đến lúc, em sẽ nói cho anh biết tất cả còn bây giờ thì em xin lỗi.Mà anh bị chó rượt thật à?_Đan Đan tỏ vẻ hối lỗi - Chứ còn gì nữa, xe của anh bị con chó đó cào xước hết rồi.Anh mói đem nó đi “bệnh viện” vào tối hôm qua đấy - Haizzzzzzzzzzz.Khổ thân anh._Đan Đan an ủi nhưng ngay sau đó hình như không thể nhịn cười được nữa cô liền ôm buungj cười sặc sụa khiến cơn giận vừa mới dịu xuống Thiên Lâm bùng phát, cậu gắt lên: - Em còn cười được à? - Em..ha ha..em ….ha ha ha..xin lỗ..em…e..em..đã cố…nhị..n nhưng..nhưng…ha ha…như…ng…. - Em - Xin lỗi mà..em đâu có cố ý chỉ là hơi buồn cười một tí thôi.Anh hãy tưởng tượng mà xem một thiếu gia vào người khác tìm người mà bị chó đuổi thì sẽ chạy ha ha……_Đan Đan ôm bụng cười ngặt nghẽo - Có thôi không hả? - Em xin lỗi.Được rồi, không nói chuyện đó nữa.Để chuột tội lát nữa em sẽ xuống bếp nấu cơm chiên cho anh ăn, chịu không? - Em bảo là không biết nấu mà. - Ừ, thì không biết nấu thật.Nhưng mà vì anh nên em mới học từ sư phụ Tiểu Phong đó.Vài bữa nữa em sẽ theo học tài nghệ nấu ăn của sư phụ Tiểu Tuyết luôn_Đan Đan hí hửng khoe - Tiểu Phong?Cậu ta biết nấu ăn sao?_Thien Lâm tò mò - Ừ, Tiểu Phong và Tiểu Tuyết cả hai người họ đều nấu ăn cực đỉnh.Ngon đến nổi đạt excellent level luôn.Mà anh nên cảm thấy hạnh phúc khi được thử món đầu tiên em nấu đó nha - Món đầu tiên? - Ừm,tại trước giờ em chưa nấu cho ai ăn món gì bao giờ, vì em có biết nấu đâu.Ngoài mì gói ra thì em chịu, mà mì gói thì chẳng ai ăn rồi đó, mà nếu có muốn ăn thì ai cũng nấu được nên em không có dịp trổ tài_Đan Đan hơi buồn - Ừm, cảm ơn em đã vì anh mà học nấu ăn.Anh không những hạnh phúc vì được ăn món đầu tiên em nấu mà còn rất hạnh phúc khi người con gái anh yêu vì anh mà chịu khó xuống bếp học nấu ăn_Thiên Lâm vòng tay ôm lấy Đan Đan thủ thỉ.Điều đó khiến Đan Đan rất vui, cô hạnh phúc và sung sướng vô cùng. Thời gian sau đó, tình cảm giữa Đan Đan và Thiên Lâm vẫn tiếp diễn, tình cảm của họ được bồi đắp lên từng ngày.Nhưng có bao giờ một cuộc tình lúc nào cũng êm đềm.Khi yêu chắc hẳn sẽ gặp sóng gió, khó khăn,,…Điều quan trọng là hai người cùng nhau bước qua khó khăn đó.Vậy tình yêu giữa Đan Đan và Thiên Lâm sau này có gặp sóng gió hay không? Hay cứ chờ xem vào những chương sau nhé!Còn bây giờ mình xin phép mời các bạn đến xem con đường trước mặt mà Tiểu Vy của chúng ta sẽ bước qua.Nó sẽ như thế nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]