- Ưm…_Đan Đan từ từ mở mắt, cô cảm thấy đầu mình đâu như búa bổ
- Dậy rồi à_Thiên Lâm lo lắng hỏi
- Cô cảm thấy thế nào?
- Không khỏe ở đâu?
- Có muốn ăn gì không?
- Uống nước nhé_Thiên Lâm hỏi tới tấp
- Này, anh đang hỏi cung tôi đấy à, muốn hỏi gì thì cũng từ từ đã chứ_Đan Đan khẽ gắt
- Tôi… tôi xin lỗi_Thiên Lâm áy náy
- Không sao, mà đây chẳng phải phòng cậu sao.Sao tôi lại ở…Người Đan Đan bỗng dưng run lên, cô nhớ lại chuyện lúc chiều, cô sợ hãi, mồ hôi cô túa ra, nước mắt cô chảy ra, lăn dài trên má.Thấy thế, Thiên Lâm vội ôm chầm lấy cô, cậu nhẹ nhàng vổ về cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, cậu nói:
- Đừng khóc, có chuyện gì nói tôi nghe xem nào.
- Hức hức… tôi đã rất sợ…hức hức
- Thôi nào, đừng sợ nữa, mọi chuyện đã qua rồi
- Hức hức_Đan Đan vẫn cứ khóc nhưng giờ đây, trong giờ phút này cô cảm thấy an toàn, người cô bớt run hơn, cô cảm thấy bớt sợ hơn.
Cốc!cốc!cốc
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thiên Lâm và Đan Đan lúng túng tách nhau ra.Đan Đan quệt nhanh dòng nước mắt.Thiên Lâm nhanh chóng lấy lại phong thái của mình.
- Vào đi_Thiên Lâm điềm tĩnh nói
Quản gia Kiều mở cửa bước vào, sau khi đặt tô cháo gà thơm ngon, nóng hổi,chứa nhiều dinh dưỡng lên bàn(quảng cáo cho thương hiệu cháo gà mà quản gia Kiều nấu một tí),quản gia Kiều kính cẩn nói:
- Cậu chủ còn gì dặn dò
- Được rồi.Không còn việc gì nữa, bà có thể ra ngoài
- Vâng_quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tieu-thu-nghich-ngom/648146/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.