Cốc!Cốc! Cốc:
- Cơm xong rồi, cậu xuống ăn đi, tôi không mang lên đây được_Đan Đan nói
- Được rồi
- Này, sao chỉ có cơm không vậy?_Thiên Lâm hỏi
- Thì cậu bảo tôi nấu cơm còn gì?
- Cô ăn cơm không ăn kèm thức ăn à?
- Có chứ
- Vậy tại sao cô không nấu thức ăn!_Thiên Lâm gầm lên
- Đơn giản là tôi không biết nấu, sao mà anh ngốc thế
- Anh?Cô vừa gọi tôi là anh à?_Thiên Lâm cười, cậu cảm thấy có gì đó vui vui nhưng không hiểu tại sao cậu lại có cảm giác như vậy
- Anh? Tôi vừa gọi vậy à?Mà cũng đúng thôi, cậu lớn hơn tôi một tuổi mà_Đan Đan thản nhiên nói.Điều đó khiến Thiên Lâm có chút hụt hẫng
- Đi nấu thức ăn đi nếu muốn lấy lại sợi dây chuyền
- Khỏi, đây rồi.Tôi đoán thể nào cậu cũng bảo tôi nấu thức ăn nen tôi đã chuẩn bị sẵn rồi
- Gì đây.
- Không nhìn thấy à?
- Cô bảo tôi ăn cơm với muối à?
- Chà vừa nói anh ngốc xong sao giờ thông minh vậy
- Cô…đi nấu thức ăn nhanh đi_Thiên Lâm hơi gắt
- Anh..thôi kệ, nấu dở đừng có trách
- Cứ nấu đi
30′ sau:
- Xong rồi, canh đến rồi đây.Ngon thì khen nha.Món đầu tiên tôi nấu đó.
- Ăn được không đây?
- Chắc là được.
Nghe vậy Thiên Lâm vừa cầm muỗng lên, múc lấy muỗng canh mắt thì dán lấy Đan Đan:
- Phụt…
- Ya, có mắt không zậy.Làm ướt hết áo quần tôi rồi nè_Đan Đan gào lên
- Cô nấu món gì vậy?_Thiên Lâm bực mình
- Canh
- Canh kiểu gì vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tieu-thu-nghich-ngom/648141/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.