Chương trước
Chương sau
- Nhà cô đây à?
- Ừ
- Nhỏ thật đấy(Các bạn đọc lưu ý nha:Nhà mà Thiên Lâm thấy không phải là ngôi biệt thự mà f4G đang sống đâu, mà là một ngôi nhà nhỏ gần đó, vì 4 cô nàng đang che giấu thân phận thực sự của mình nên không ai trong 4 người được phép tiết lộ nhà ở hay xuất thân của mình, không là bị lộ tất cả)
- Thôi cậu về đi_Đan Đan giục
- Nè, là tôi cho cô đi nhờ đấy, vậy mà cô không biết mời “ân nhân” vào nhà uống cốc nước để cảm ơn sao
- Sao mà tôi nghe hai chữ “ân nhân” nặng nề quá vậy.Mà xin lỗi nhé, nhà tôi không có nước cho cậu uống đâu, toàn là nước lạnh không à.Với lại tối rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, mời thiếu gia về cho_Đan Đan “hoan hỉ” nói”Tên điên này, muốn mình chết hay sao mà tự nhiên bắt mình mời hắn vào nhà người ta uống nước vậy nè”_Đan Đan lo lắng
- Cô..nè cô vô tâm vừa vừa thôi chứ, cô không biết trả ơn những người đã giúp đỡ mình à_Thiên Lâm bực bội
- Hình như là có.Vậy đi, sau giờ học ngay mai tôi mời cậu ăn cơm, OK.Còn bây giờ thì mời cậu nhanh nhanh vào xe về nhà giùm để tôi còn về nhà ăn cơm.Mà mẹ cậu đang ngóng cậu về ăn cơm đấy đi nhanh đi_Đan Đan vừa nói vừa dúi Thiên Lâm vào xe
- Nè cô ăn nói cái kiểu gì vậy, ttoi không phải trẻ lên ba nhé_Thiên Lâm bực mình trước lời nói của Tiểu Đan
- Bây giờ cậu có tính về không thì bảo?
- Không đấy thì sao nào, xin lỗi vì lời nói vừa rồi đi
- Không đấy, có về không
- Không, xin lỗi đi
“Được rồi là cậu ép tôi đấy nhé.Đang đói bụng lại mệt muốn chết mà cứ đứng lì ra đó khiến tôi không thể vào nhà được, bực chết đi mất”_Đan Đan hậm hực rồi bỗng la lên:
- Bớ người ta, bà con ơi, có kẻ….ưm..ưm
- Cô làm cái trò gì vậy_Thiên Lâm vội bịt miệng Tiểu Đan lại, tức giận nói
- Ưm..ưm…
- Á_Thiên Lam hét lên vì bị Đan Đan cắn vào tay mình
- Giờ có lên xe không?_Đan Đan hỏi
- Cô..
- Có kẻ bắt cóc bà con ơi, cứu tôi, cứu tôi.
Thấy không khí mọi nhà gần đó nháo nhào lên, Thiên Llam vội lườm Đan Đan một cái rồi nhanh chóng cho xe lăn bánh ra khỏi con đường dẫn vào nhà Đan Đan
- He He, xin lỗi nhé.Do tình hống bất đắc dĩ_Đan Đan nỏ nụ cười tinh nghịch sau những chuyện mình vừa làm rồi xoay lưng bước đi.Nào ngờ:
- Này cháu, lúc nãy ai la lên vậy?
- Có kẻ bắt cóc phải không?
- Chúng đâu rồi?
- Bắt ai vậy?
Mọi người ở gần đó chạy đến hỏi tới tấp
- Dạ.. cảm ơn mọi người.Hì, thực ra…thực ra…à,đúng rồi,tên bắt cóc thấy mọi người chạy ra nên bỏ chạy rồi ạ.Bây giờ không sao nữa rồi, mọi người cưa về nhà làm việc của mình đi.Thành thực xin lỗi mọi người vì đã làm phiền_Đan Đan ái ngại
- Không sao thì tốt rồi
- Cháu gái nên cẩn thận đấy, con gái mà đi về tối không hay đâu
- Vâng cảm ơn mọi người, mọi người về nghỉ ngơi đi ạ 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.