" ANH - NÓI - CÁI - GÌ? " Trên tầng cao nhất của Hương Vũ - khu chung cư sang trọng bậc nhất thành phố bỗng phát ra một giọng nữ the thé, giận giữ như muốn xé toạc bầu trời. An Tâm đang mặc một cái áo thun, phối với chiếc quần dài màu trắng và thắt lưng đen. Cô đi chân trần trên đất, đứng bên cạnh ghế sô pha bằng da đắt tiền được đặt mua từ nước ngoài, tức tối trừng mắt nhìn người đại diện của mình - Vương Tiểu Ngọc. Người kia bị giọng la oai oái của cô dọa sợ chết khiếp, bèn vỗ mạnh hai bắp đùi, mang hết " chí khí nam nhi " của mình ra để đáp lại: " Ôi chao, cô hai của tôi, em nhỏ tiếng dùm anh một chút được không? Người khác mà nghe được thì chúng ta chết chắc. "
An Tâm liếc anh ta một cái: " Tầng này ngoài trừ ba mạng chúng ta ra thì đến cả quỷ cũng không có. Ai nghe được chứ? " " Còn Thái Tử. " Có tiếng sủa nho nhỏ vang lên, phát ra từ " trợ lý nhỏ " của An Tâm. Chú nhóc Shiba Inu Thái Tử nghe thấy tên mình thì đáp lại một tiếng, vẫy vẫy đuôi với cô chủ. An Tâm:... " Nghịch tử " - Cô trừng mắt với nó. " Gâu! "
Thái Tử không biết An Tâm đang mắng mình, nó nghĩ cô chủ muốn chơi đùa với nó, thế là nó nghiêng đầu, híp hai mắt lại lao vào lòng của cô. An Tâm phải bất đắc dĩ xoa đầu nó, sau đó cô ngồi lên ghế sô pha, dứt khoác trả lời Vương Tiểu Ngọc: " Nói tóm lại là em không muốn thương lượng gì thêm nữa, ức hiếp người quá đáng, số cát sê đó em không cần. Anh đi nhắn lại với bọn họ, em không diễn, bảo họ tìm người khác đi. "