Nàng loạng choạng, cả đầu nhức nhói, hắn ôm nàng vào lòng, khẽ nhíu mày.
"Lăng nhi, huynh đưa Hoả nhi về trước"
"Dạ!"
Sở Dĩ Lăng gật đầu, nhìn hai người họ thật ngưỡng mộ biết bao, còn cái tên Hây Quân kia lại chưa hề ngõ ý với Sở Dĩ Lăng, Sở Dĩ Lăng ngồi xuống cạnh bờ hồ, đưa hai chân chơi đùa cùng nước, bầu trời đầy sao lung linh, Sở Dĩ Lăng bế tiểu thỏ trên tay, tiểu thỏ ngoan ngoãn nhắm mắt tận hưởng sự vuốt ve cưng chiều.
"Từ nhỏ ta đã ít bằng hữu, chỉ có ngươi là bạn. Ngươi lại bỏ mặt ta say giấc nồng à?"
Sở Dĩ Lăng trách móc, nhưng lại mỉm cười đặt tiểu thỏ lên đùi của mình.
"Quận chúa, người đang là trách mắng ai?"
Tiếng nói quen thuộc của nam nhân nào đó vang lên, khiến Sở Dĩ Lăng giật mình, quay ngược về phía sau, nhìn chằm chằm vào nam nhân đó.
"Hây Quân ca ca..."
"Quận chúa, người làm gì giật thót người vậy? Chẳng lẽ đang làm chuyện mờ ám sao?"
Hây Quân bước đến gần Sở Dĩ Lăng, tim của nàng ta càng đập mạnh hơn, đầu óc choáng váng, bàn tay khá run rẩy. Tiểu thỏ giật mình, thoát khỏi vòng tay của Sở Dĩ Lăng, chạy tọt đi mất. Không gian chỉ còn lại hai người mà thôi, khung cảnh lại thơ mộng hữu tình, tiểu thỏ đột ngột rời khỏi khiến Sở Dĩ Lăng bất ngờ, lấy lại được bình tĩnh.
"Hứ, muội đã bảo rồi, hãy gọi tên muội, đừng xưng hô xa lạ như thế. Thật khiến người ta không quen tí nào!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-that-tan-nhan-nhung-ta-yeu-nang/2522724/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.