Yên Phi hoàn toàn không quan tâm đến việc sống chết của Lục Phi, sinh tử là chuyện của thiên, cớ chi người phàm như ta phải quan tâm. Nam Bỉ Huyên không chịu uỷ khuất liền chạy theo đuôi của Yên Phi.
"Hây da, tỷ coi ta không bằng mấy chậu này sao?"
"Tất nhiên, bổn cung và nó đã gắn bó khá lâu, còn ngươi chỉ là một người tiến cung chưa bao lâu?"
Yên Phi nói, ánh mắt vẫn hướng về chậu hoa mộc lan, hoàn toàn không có ý định để tâm đến Nam Bỉ Huyên.
"Tiếp theo chúng ta nên hại Lục Hoả thế nào?"
"Hửm, tuỳ ngươi thôi"
Nam Bỉ Huyên tức tối với vẻ hờ hững của Yên Phi, giận dỗi bỏ đi. Liễu A Phi thấy vậy liền đắc ý, tiếp cận đến Yên Phi.
"Mấy ngày nay khá thân với ả, không biết Yên Phi đây..."
"Chỉ tiện đồng ý thôi, ả ta thật trẻ con"
Liễu A Phi dò xét, xem ra Nam Bỉ Huyên chưa thọc mạch gì với Yên Phi, Nam Bỉ Huyên chợt nhớ điều gì đó liền quay lại cầu kiến Yên Phi nương nương.
"Hửm? Đi rồi sao còn quay lại?"
Nam Bỉ Huyên vừa nhìn thấy Liễu A Phi liền run rẩy. Nhìn sắc mặt của Nam Bỉ Huyên thật không khỏi khiến Liễu A Phi muốn cười vào mặt, vẻ mặt sợ sệt run rẩy làm như gặp phải sát nhân không bằng. Liễu A Phi lui xuống, Nam Bỉ Huyên thở phào nhẹ nhõm.
"Yên tỷ tỷ, cung nữ A Phi này..."
"Cung nữ của bổn cung thì sao?"
"Thật sự không an toàn như tỷ nghĩ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-that-tan-nhan-nhung-ta-yeu-nang/2522716/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.