Lục Hỏa thu dọn đồ vào một tay nải lớn, đem bao nhiêu loại thuốc quý hiếm, món ăn ngon, quần áo đẹp đem về sơn thôn của nàng. Nàng chăm chỉ xếp mọi thứ, suốt cả ngày nay nàng không hề bước ra ngoài chỉ ở trong phòng sắp xếp mọi việc thật chu đáo. Tiếng bước chân vang lên nhẹ nhàng, nàng bận rộn đến mất không hề để ý. Vòng tay ấm áp của tên nào đó đã an tọa trên eo nàng, khẽ kéo nàng sát về phía vòm ngực rắn chắc của hắn.
"Nàng đi về thăm phụ mẫu hay đi giúp đỡ dân làng trong cơn thiên tai vậy?"
"Đáng ghét, không thể nói những lời hoa mỹ sao?"
Nàng nghe thấy những lời không hay của hắn thì nhíu mày, vùng vẫy khỏi cánh tay săn chắc của hắn. Hắn kéo cánh tay mềm mại của nàng lại, không cho phép nàng đi khỏi.
"Lúc nãy ta ôm nàng, sao nàng lại không phản ứng, lỡ nam nhân khác ôm nàng thì sao?"
"Ngoài Sở Dĩ An ra còn ai dám ôm ta? Có phải người nào là thê tử của hoàng thượng Sở Dĩ An cũng được đặc ân vậy không?
"Ta chỉ sợ mất nàng mà thôi."
"Dẻo miệng"
Hắn vùi đầu vào người nàng, cơ thể mềm mại của nàng là nơi mà hắn không thể quên được, khi mệt mỏi chỉ cần nghĩ đến nàng, được ôm lấy cơ thể này thì bao mệt mỏi của hắn cũng có thể tan biến.
"Ngày mai nàng và con đi đường bảo trọng "
Nàng chỉ gật đầu nhẹ một cái, hắn im lặng nhìn nàng, bàn tay xoa nhẹ bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-that-tan-nhan-nhung-ta-yeu-nang/2522650/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.