Sắc mặt của nàng càng trở nên tệ hơn, nàng run rẩy thở dốc, nhưng lại giữ bình tĩnh không để cho A Mẫn thấy. A Mẫn ngây ngô không hiểu chuyện, cầm quạt quạt mát cho nàng, tay bên kia lại cầm ô che.
"A Mẫn... Gần đây có miếu hay chùa nào không?"
"Miếu? Hừm... Hình như có tỷ à, đi hết đoạn đường rẻ thẳng là tới"
Nàng không trả lời, dáng điệu xinh đẹp của nàng thướt tha bước sang quầy bán hoa quả mua vài cân, lặng lẽ bước vào miếu thờ...
Khung cảnh miếu thờ vắng tanh, dường như không phải ngày cúng kiếng nên không đông người, ngôi miếu lại nhỏ, khá cũ kĩ. Nàng bước đến gần quan thái âm bồ tát đặt trái cây gọn gàng vào đĩa, nàng mỉm cười nhẹ, vẫy tay với A Mẫn.
"Không có hương? Muội đến phía đối diện đi, ta dường như thấy có bán."
Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, lúc này chỉ còn lại một mình nàng trong ngôi miếu hoang vắng. Nàng quỳ xuống chấp tay cầu nguyện, nàng không muốn chuyện gì xấu xa xảy ra với hắn. Hắn là cha của đứa trẻ, lại là...phu quân của nàng.
Nàng ngước nhìn gương mặt thánh thiện, hiền hòa của Bồ Tát, trông người thật điềm tĩnh, người có thể nghe lời cầu nguyện của nàng không?
Nàng bước đến nơi xin quẻ, mọi thứ trong miếu này đều tự làm, đến ngay quẻ cũng do tự mình bốc và nhận lấy thăm giải thích mà không hề có một thầy pháp nào.
Nàng bước đến cầm lấy một quẻ, khẽ ngước nhìn tán cây si chứa đầy lá thăm, bốc lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-that-tan-nhan-nhung-ta-yeu-nang/2522644/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.