Sáng sớm,
Mặt trời đã lên cao ở đỉnh núi, nàng nằm dàitrên giường, đôi mắt nàng vẫn còn khép lại, thường ngày, giờ này nàng đã dậy, vậy mà... từ khi mang long thai nàng đã không còn như trước, ngủrất nhiều. Tiếng bước chân hối hả đang dần dần tiến tới, nàng cựa người, rồi ngủ tiếp.
"Lục Phi nương nương, người mở cửa cho nô tỳ. Sáng rồi, hôm nay Lục phi phải tổ chức buổi lập phi ấy!"
Tiếng nói lãnh lót của A Mẫn bên ngoài, trên tay A Mẫn là một chậu nước cùngkhăn lau mặt. Tiếng nói ấy đã đánh thức giấc ngủ của nàng. Nàng dụi mắt, ánh mắt khẽ hé mở rồi nhắm lại ngay.
"Vào đi A Mẫn, tỷ tỷ lười lắm. "
A Mẫn nghe nàng trả lời, đặt chậu nước xuống đất rồi kéo cửa vào, kéo mãi vẫn không thấy được, nàng chốt khóa rồi, sao lại kêu người ta mở chứ.Ầy da! Nàng thật quá lú lẫn.
"Lục Phi, người khóa chốt rồi. "
"Ơ..."
Nàng chỉ "ơ" một tiếng rồi ngồi dậy mở cửa cho A Mẫn, không hiểu vì sao từngày mang thai nàng luôn muốn ngủ, chả muốn làm gì cả. Thậm chí, cònkhông thích ăn, chỉ muốn ngủ mà thôi. A Mẫn được mở cửa, liền nhìn ngắmxung quanh, thì ra...nảy giờ nàng vẫn chưa thức dậy, A Mẫn bước đến,nhẹ nhàng xếp chăn gối qua một bên, đem chậu nước đến giúp nàng rửa mặt, rửa chân tay.
Đã làm xong mọi việc, nàng mới nhớ ra hình như hôm nay là ngày nàng được về quê nhà thăm phụ thân, mẫu thân. Nàng nghĩ đến thôi, là lan tỏa hạnh phúc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-that-tan-nhan-nhung-ta-yeu-nang/2522593/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.