Ngồi trong phòng suốt ba canh giờ, nàng chẳng làm được gì cả. Tay chân nàng rất muốn làm việc nhưng lại không có gì làm. Xung quanh là những ánh mắt của nô tỳ nhìn nàng. Một số là xì xầm to nhỏ, liếc hái nàng. Một số thì nhìn nàng với ánh nhìn ngưỡng mộ. Những ánh mắt đó thật khiến nàng khó chịu trong lòng.
"Lục phi nương nương, người hãy ăn chút điểm tâm đi. Hoàng thượng đã căn dặn người phải ăn những thứ này để tẩm bổ. "
"Lục phi? "
"Vâng. Từ bây giờ hoàng thượng sẽ phong cho người là Lục phi nương nương. "
"Ơ...ta không ăn!"
Nàng nhăn mặt khó chịu. Cái gì mà "Lục phi nương nương?" toàn là những thứ phù dung, nàng không thể chấp nhận được. Khẽ chau mày, nàng ngắm nhìn đồ ăn trên bàn, tại sao lại là các món chua thế này? Bụng nàng sôi cồn cào, nàng rất muốn ăn nó, cơn thèm đồ chua của nàng lại nổi dậy, hừ! Chết thật. Nàng nhăn mặt, liếc đĩa điểm tâm trên bàn, bước đến gần giường đắp chăn và ngủ.
"Xì. Con nô tỳ Lục Hỏa quả là có phước hơn người. Được hoàng thượng sủng ái vậy mà còn đòi hỏi không chịu làm? Hỏi thử xem có phải nó quá khinh người không?"
"Hahaha"
Nhưng lời châm chọc từ lớp người ngoài cửa đang nói vọng vào như muốn chọc tức nàng. Bàn tay nàng nắm chặt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng ra khỏi cửa.
"Mẫn Mẫn, kêu đám người họ đi khỏi đây cho tỷ!"
"Lục phi...tuân lệnh người. Nhưng người hạn chế nóng giận. "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-that-tan-nhan-nhung-ta-yeu-nang/2522581/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.